Nắng Gắt

Chương 26 :

Ngày đăng: 14:33 19/04/20


Có phải nếu tôi vẫn tiếp tục “thiếu i ốt” như thế thì Lâm Tự Sâm vẫn sẽ bắt tôi tăng ca không?



Tôi tắt đèn trong phòng làm việc, đi tới phòng anh ta thăm dò.



Tôi gõ cửa: “Phó giám đốc, anh vẫn chưa về sao? Em về trước nhé.”



“Đợi chút.”



Anh ta thu dọn giấy tờ, tắt đèn rồi đi cùng tôi rời khỏi phòng làm việc.



Ban đêm, tòa nhà văn phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ còn lại tiếng bước chân của tôi và anh ta. Im lặng đi một lúc, tôi không nhịn được phải lên tiếng hỏi: “Phó giám đốc, vì sao anh vẫn bắt em tăng ca?”



“Nhiếp Hi Quang, công ty này có tới 49% cổ phần là của nhà em. Lợi nhuận đến một nửa thuộc về nhà em.”



“Vì vậy?”



“Vì vậy, bắt người khác tăng ca tôi sẽ có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình là nhà tư bản bóc lột giá trị thăng dư mà công nhân lao động tạo ra.” Anh ta dịu giọng nói, “Bắt em tăng ca thì cảm giác tội lỗi của tôi sẽ giảm đi.”



“…” Tôi còn biết nói gì đây???



“Còn nữa, Nhiếp Hi Quang, hết giờ làm em có thể không gọi tôi là phó giám đốc nữa được không?”



“Vì sao?”



“Ừm, gọi thế khiến tôi có cảm giác như tan ca rồi mà tôi vẫn còn bắt em làm việc.”



“…”



Mấy ngày nay tôi vốn dĩ đã quen với cái bộ dạng này của anh rồi, tôi có thể trả lời thế được không? Có lẽ đó chính là bản tính của anh ta? Tôi nghĩ tới dáng vẻ anh ta lúc nói chuyện với bác sĩ Phương, hình như chính là cái cảm giác vui vẻ tùy ý như thế.



Vừa nói chuyện vừa đi, chúng tôi rất nhanh đã ra khỏi công ty. Tôi không nói gì thêm, chỉ vẫy tay chào anh ta: “Lâm Tự Sâm, tạm biệt.”



Anh ta bỗng nhiên gọi: “Nhiếp Hi Quang, quay lại.”



Tôi lại chạy trở lại: “Sao thế?”



“Bức tượng lão Phúc(*) đặt trên bàn làm việc của tôi có phải là của em?”


Lão đại chắc là cũng bị mọi người hoài nghi như thế nhiều rồi nên nghe vậy lập tức quát: “Lão nương đây không có thai!!! Được lắm, các người cả đám đầu óc đều đen tối!”



“Mình đâu có nói là cậu mang thai!” Tôi oan ức kêu.



“Thế cậu định nói gì?”



Tôi suy nghĩ một chút: “Mình muốn nói, lão đại, không phải cậu khiến cho ông xã của cậu mang thai rồi chứ?”



Bên kia im lặng. Sau đó bỗng nhiên một trận cười to truyền tới: “Ha ha ha ha ha… Chính xác! Chính là như thế đấy. Dưa Hấu à, bao nhiêu người như vậy chỉ có cậu là nhìn rõ chân tướng. Ha ha… Sang năm anh ấy sinh con xong nhất định cậu phải tới uống rượu mừng.”



Tôi bị trận cười của cô ấy làm cho sợ run: “Lão đại, cậu cười man rợ quá.”



“Rất buồn cười phải không? Nói xem, Hi Quang, tâm trạng cậu có vẻ rất tốt.”



Tôi ngẩn ra: “Vậy sao?”



“Ừ. Nghe qua điện thoại cũng nhận ra được.”



Cúp máy, tôi chống cằm ngây ngốc một hồi. Ngay cả lão đại chỉ nói chuyện điện thoại với tôi cũng phát hiện ra tâm trạng tôi rất tốt, xem ra, tâm trạng tôi đúng là tốt thật. Có điều, rốt cuộc là vì sao lại tốt, hình như cũng không có chuyện vui gì kinh thiên động địa lắm thì phải…



Chẳng lẽ là…



Tôi không tự chủ được liếc sang nhìn Lâm Tự Sâm đang ngồi trong phòng làm việc.



Chẳng lẽ là bởi vì vừa có một anh đẹp trai xí xóa thù hận với tôi ư?



Ừm, chắc là như vậy. Đây đúng là chuyện đáng mừng. Tôi và Lâm Tự Sâm, tai thời điểm trước khi năm cũ qua đi, sau khi anh ta bị tai nạn, tôi nhảy lầu (!!!), rốt cuộc chúng tôi cũng đã bước vào…



… Mối quan hệ cấp trên cấp dưới vui vẻ hòa đồng!



Rất gian nan có phải không?



So với người ta yêu đương còn quanh có phức tạp hơn nhiều có phải không?



Cho nên tôi kết luận!



Để tiếp tục duy trì quan hệ hữu nghị hiện giờ,tôi sẽ tới dự tiệc cưới của bạn anh ta. Dù sao cũng không thể để cho người ta mang theo áy náy trong lúc kết hôn được.