Nắng Gắt
Chương 27 :
Ngày đăng: 14:33 19/04/20
Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị tốt rồi, đám cưới ngày mồng một mặc gì, mồng hai mặc gì đều đã định rồi. Kết quả người tính không bằng trời tính. Đêm ba mốt trời bỗng nhiên trở rét, nhiệt độ đột ngột giảm xuống còn mười độ, chớp mắt một cái sang đông.
Tôi vô cùng khổ não.
Hầu như toàn bộ quần áo của tôi đều để ở Vô Tích, trong số những bộ ở Tô Châu hiện tại, chỉ có… đồng phục nhân viên là phù hợp với cái thời tiết này!
Chẳng lẽ bây giờ lại đi mua?
Tôi nhìn đồng hồ, hôm nay tôi dậy muộn, giờ đã mười hai rưỡi rồi, Lâm Tự Sâm hẹn hai giờ sẽ tới đón tôi, căn bản không kịp đi mua.
Tôi mắc kẹt hồi lâu trong sự phân vân giữa “phong độ” và “ôn độ” (*), cuối cùng dứt khoát lựa chọn “ôn độ”. Hai giờ đúng, tôi xuất hiện ở cửa công ty.
(*) cách chơi chữ với hai chữ “độ”, ý là “hình tượng” với “giữ ấm”.
Xe của Lâm Tự Sâm đỗ ven đường, có lẽ đã đợi tôi được một lúc. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta liền mở cửa xuống xe, sau đó nhíu mày.
Tôi vội vàng giải thích: “Em sẽ không mặc thế này tới hôn lễ đâu. Xuống xe em liền cởi, tại giờ đang có gió lạnh quá!”
Anh ta nhìn tôi mấy giây, cuối cùng mở miệng nói một câu vô cùng hàm súc: “Nhiếp Hi Quang, đây là lần đầu tiên tôi đưa bạn gái tới hôn lễ của bạn.”
“Hả?”
“Vì vậy, em có thể đừng tạo cho tôi cái cảm giác là tôi đang bắt em tăng ca được không?”
Tôi bất đắc dĩ giải thích: “Tại em không còn cách nào khác, ở đây em không có quần áo dày, giờ mà đi mua thì sợ không kịp.”
Anh ta quan sát tôi từ đầu tới chân: “Lên xe, tôi đưa em đi tới một nơi.”
“Đi đâu?”
“Trước đây tôi có điều trị cho một bệnh nhân ở Tô Châu, cô ấy mở một hiệu thời trang, tôi đưa em qua đó.”
Có cần quan trọng hóa như vậy không?
Tôi chần chừ nói: “Thật sự rất cần thiết à?”
Lâm Tự Sâm vừa tìm danh bạ điện thoại, vừa thản nhiên trả lời tôi: “Ừ, tôi khá là sợ mất thể diện.”
“…” Tôi đành lẳng lặng đi theo.
Bệnh nhân cũ của Lâm Tự Sâm là một phụ nữ trung niên hào sảng nhiệt tình, tên gọi là chị Vương. Chúng tôi vừa đến đã thấy chị ấy đứng chờ ở cửa. Thấy chúng tôi xuống xe, chị ấy liền chạy ra chào đón: “Bác sĩ Lâm, đúng là khách quý khách quý!”
Tôi kiên quyết lắc đầu.
“Được.” Lâm Tự Sâm không hỏi thêm nữa, khẽ mỉm cười nhìn tôi.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác mình bị mắc bẫy, nhưng mà nhất thời không nghĩ ra vì sao mình là người từ chối mà còn có cảm giác ấy.
Bác sĩ Phương cũng tới, chúng tôi vừa bước vào trong đại sảnh tiệc cưới thì anh ta đã vẫy tay với chúng tôi. Nhưng Lâm Tự Sâm không đi ra chỗ anh ta ngay, mà đi tới bàn chủ trì, đứng lại sau lưng một người đàn ông tóc bạc trắng.
“Thầy!”
Ông cụ quay người lại, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn chúng tôi: “Tự Sâm phải không? Qua đây!”
“Vâng.”
Ông cụ run rẩy muốn đứng lên, nhưng bị Lâm Tự Sâm ngăn cản. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh ông cụ, thân thiết hỏi: “Thầy gần đây sức khỏe thế nào? Còn bị hạ đường huyết nhiều không ạ?”
Ông cụ phất tay: “Tôi là bác sĩ, cũng là thầy giáo của anh, còn cần tới anh lo cái này sao?” Nói xong, ông nhìn về phía tôi, vui vẻ hỏi: “Bạn gái hả? Được lắm, được lắm!”
Lâm Tự Sâm dừng một chút nói: “Không phải ạ.”
Tôi thở dài một hơi, phó giám đốc Lâm à, anh quả nhiên vẫn còn hiểu chuyện. Nhưng vừa thấy vẻ mặt thất vọng của ông cụ, tôi lại có chút không đành lòng.
Tình cảm của Lâm Tự Sâm và thầy giáo xem ra rất tốt.
Sau đó, tôi chợt nghe thấy Lâm Tự Sâm dịu dàng nói với ông cụ: “Em còn đang theo đuổi.”
Thần sắc ông cụ lại nháy mắt từ thất vọng chuyển sang mừng rỡ, vui vẻ quan sát tôi. Tôi bị lời của Lâm Tự Sâm làm cho hoảng sợ, trong lòng run lên, kinh ngạc nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn tôi, dùng ánh mắt giống như ở cửa hàng quần áo lúc nãy ra ám hiệu bảo tôi phối hợp.
Tôi nhìn ông cụ đầu đã đầy tóc bạc, dáng vẻ run run, không tự chủ được mà gật đầu: “Vâng.”
Gật đầu xong tôi mới giật mình, Lâm Tự Sâm còn chưa nói tôi là bạn gái anh ta, chỉ mới nói là “Đang theo đuổi”. Cái này cũng cần tôi phải thừa nhận sao?
(chỉ một câu: “Chết! Sập bẫy rồi!^^)
Nhưng mà, rõ ràng cái gật đầu thừa nhận của tôi lại càng khiến ông cụ vui vẻ. Ông tỏ ra vô cùng hài lòng, liên tục nói: “Tốt, tốt, tốt! Có mục tiêu là tốt rồi. Thầy chỉ sợ anh vẫn như trước. Tự Sâm, anh không thể cầm dao phẫu thuật nữa, nhưng cuộc sống không phải chỉ có mỗi dao phẫu thuật. Cho dù thế nào, anh cũng phải sống thật tốt.”
Ông cụ nói những lời rất bình dị, giản đơn, nhưng nồng đượm yêu thương, lại khiến tôi nghĩ tới cảnh ngộ của Lâm Tự Sâm, viền mắt tôi bắt đầu nóng ran.
Lâm Tự Sâm gật đầu nói: “Thầy, em biết rồi ạ.”