Nàng Là Ai?
Chương 22 : Nàng cũng biết giận
Ngày đăng: 14:01 30/04/20
"Không cần đâu ạ! Chỉ một đêm thôi không sao!" - Triệu Hàm Ninh nghe vậy chỉ cười nhạt nói.
"Nàng đang có suy nghĩ gì?" – Uông Hữu Đình trầm mặc một lúc rồi chậm rãi lên tiếng, Triệu Hàm Ninh nghe vậy cũng thoáng ngạc nhiên nhìn y.
"Thiếp chỉ thấy kinh hỷ vô cùng khi được Vương gia tin tưởng như vậy mà thôi!" – Triệu Hàm Ninh cố gắng trưng ra bộ mặt cười tươi vui vẻ ánh mắt long lanh nhìn Hữu Đình.
Y lại không vội đáp lại trầm mặc nhìn người trước mắt, đối với Uông Hữu Đình Triệu Hàm Ninh luôn là một ẩn số của giới hạn, nàng luôn luôn có những bí ẩn gì đó khiến y mỗi lần phát hiện điều bị bất ngờ đến sững người, mỗi lần tiếp xúc lại có cái cảm giác vô cùng xa lạ. Uông Hữu Đình nổi tiếng là người ngoài lạnh trong lạnh, y ít khi để cảm xúc chi phối mọi chuyện nhưng chỉ cần Triệu Hàm Ninh có bất kỳ chuyện gì dù nhỏ nhoi cũng có thể khiến y như đang đứng trước ranh giới của chính mình, những con giận dữ không thể kiềm nén được mà cứ nổ tung ra.
"Vương gia có chuyện gì đến đây sao?" – Triệu Hàm Ninh thấy y cứ nhìn nàng dò xét lại không nói gì nên có chút không yên trong lòng.
"Không! Ta cảm thấy bụng có chút đói nên đến đây!" – Uông Hữu Đình bị câu hỏi của Triệu Hàm Ninh mang ra khỏi suy nghĩ của mình, chậm rãi nâng tách trà nóng trên bàn thổi đi bụi trà nhấm nháp một ngụm! Trà trong Kim An viện đặc biệt có mùi vị rất khác những loại trà y từng uống, thơm thoang thoảng nhưng lại lưu lại nơi đầu lưỡi rất vươn vấn, nhưng vì chưa bao giờ y thật sự quan tâm đến đời sống Kim An viện nên cũng không buồn hỏi đến. Đến hôm nay khi Triệu Hàm Ninh làm loạn lên chỉ vì lò than không được cấp khiến y sững người, nếu như theo đúng những gì y tính toán tài sản của Triệu Hàm Ninh hiện giờ không phải ít nhưng nàng lại chỉ vì một cái lò lại gây nên ồn ào như vậy. Đưa mắt quan sát khắp Kim An viện một lược, nếu so với Thiền Tâm viện có phần lớn hơn nhưng lại có phần đơn giản, những đồ đạc trưng bày đều là những món ngày trước y cho người đặt đại trong viện.
"À vậy cho thần thiếp hỏi Vương gia người muốn dùng gì?" – Triệu Hàm Ninh trong lòng thầm kêu oai oái, nếu ngươi muốn ăn thì kêu nhà bếp chuẩn bị chạy đến đây làm phiền ta làm gì.
"Nghe nói Vương phi nấu mì rất ngon! Trời lạnh như vậy có lẽ ăn mì là đúng nhất!" – Uông Hữu Đình nhướng một bên mày nhẹ nói.
"A mì... Vâng Vương gia đợi một chút thần thiếp đi chuẩn bị!" – Nghe y nói, trong bụng Triệu Hàm Ninh đánh tiếng, ý của y chính là muốn cho nàng biết mọi chuyện của nàng, nhất cử nhất động của nàng, y đều biết rất rõ ràng, cho nên chuyện nàng đang toan tính y cũng đã thông từ lâu.
Triệu Hàm Ninh nhanh chóng xuống bếp chuẩn bị mì, nàng hậm hực chỉ hận không thể bỏ thật cay cho y xuất huyết dạ dày mà chết cho rồi. Uông Hữu Đình ngồi trong viện bắt đầu đến bên bàn giấy, những chữ viết Triệu Hàm Ninh ghi nhận đều bằng ngôn ngữ Cao Ly y chỉ có thể hận không thể hiểu được. Những quyển sách được chia theo từng chủ đề khác nhau trên giá sách, những quyển sách được đánh dấu đã đọc gần như chiếm gần hết kệ sách, chỉ còn lại những quyển về lịch sử có vẻ không gây hứng thú cho Triệu Hàm Ninh cho nên nàng đều bỏ qua. Nhìn sơ y nhận ra nàng đặc biệt thích thuốc cũng như những quyển sách nói về địa hình và buôn bán.
"Vương gia, mì của ngài đã xong!" – Triệu Hàm Ninh đi vào thấp giọng gọi, nàng biết chắc chắn y sẽ vào bàn giấy của nàng xem qua, rút kinh nghiệm từ những việc trước kia nên nàng chỉ viết mọi thứ bằng tiếng anh, không sợ y đọc hiểu được nữa.
"Nàng không cùng ăn với bổn vương!" – Uông Hữu Đình nhìn bát mì trơ trội trên bàn thì nhíu mày.
Thấy người bước vào không đáp lại thì vội bỏ quyển sách xuống gương mặt có thoáng kinh ngạc khi thấy Triệu Hàm Ninh đứng trước mặt y nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
"Gặp qua gia!" – Hành lễ nhưng gương mặt Triệu Hàm Ninh để lộ rõ sự khó chịu của mình.
"À nàng mang giấy đến luôn à không cần như vậy!" – Uông Hữu Đình nhìn tờ giấy Triệu Hàm Ninh đặt lên bàn cầm lên đọc cười nhạt rồi bỏ xuống quay lại vẻ mặt bình thường nói.
"Thiếp đến để xem Vương gia người rảnh đến mức nào lại chơi cái trò này!" – Triệu Hàm Ninh nói.
"Ta đâu có rảnh mà là đang bàn sự tình của nhân gian với nàng đó chứ Vương phi!" – Uông Hữu Đình làm mặt kinh ngạc như thể không tin nổi Triệu Hàm Ninh có thể nói những lời này.
"Vậy Vương gia cứ hỏi thiếp trả lời người ngay tại đây!" – Triệu Hàm Ninh ngồi đó nhìn y.
"À hiện thì không!" – Uông Hữu Đình à lên một tiếng rồi nhìn Triệu hàm Ninh.
"Vậy thiếp xin phép!" – Triệu Hàm Ninh hậm hực quay người rời đi.
"Thì ra Triệu Hàm Ninh cũng có thể giận!" – Uông Hữu Đình gật gù nhìn bóng người nhanh chóng khuất mắt gật gù nói.
Note: Đình ca khá đáng eo nhỉ? Hì mọi người ơi vote cho mèo nhé!