Nàng Là Ai?
Chương 23 : Tuyết đầu mùa
Ngày đăng: 14:01 30/04/20
Nguyên nhân than vỡ vụn cuối cùng cũng biết được là do nhiệt độ trong lò quá cao và thời gian đốt lại lâu hơn do mùa đông lạnh, khiến việc đốt lò trở nên khó khăn hơn nên chủ quản cứ căn cứ vào khi lửa hồng thì tính thời gian mà không tính từ lúc nhóm lửa như Triệu Hàm Ninh đã căn dặn, vô tình làm than củi trở nên dòn hơn dễ vỡ nhỏ hơn.
Chuyện đó êm xui loay hoay cũng gần đến tết, mọi người đều tất bật chuẩn bị mọi thứ, càng gần tết thì trời càng lạnh đến mức nếu không có chuyện gì phải ra ngoài thì Triệu Hàm Ninh không bước ra khỏi phòng dù chỉ là nửa bước. Nàng không sợ nắng, không sợ nóng nhưng đặc biệt lại rất sợ lạnh, cứ trời lạnh thì cả cơ thể như bị đông cứng lại, các khớp xương cứ thế thay phiên nhau kêu gào.
Theo như thông lệ hàng năm, trước giao thừa mọi người sẽ tập trung lại chánh điện, Vương gia sẽ thấp hương cùng nhau lạy đất trời cầu cho một năm êm ấm, mạnh khỏe, quốc thái dân an. Sau đó ai về viện này, mọi năm Triệu Hàm Ninh thường nhìn theo bóng dáng Vương gia Uông Hữu Đình hướng Thiền Tâm viện mà đi trong lòng đau xót.
Năm nay cũng không ngoại lệ Uông Hữu Đình và tất cả mọi người đã tụ lại chánh điện khá sớm, giữa sân một chiếc bàn hương án đồ cúng linh đình đã được chuẩn bị vô cùng chu đáo. Nhìn một lượt tuy trời lạnh tê tái nhưng ai náy đều vô cùng trang nhã quý phái, Tam di nương còn không choàng áo bên ngoài. Triệu Hàm Ninh là người cuối cùng xuất hiện, nàng trốn bên trong chiếc áo choàng to xù, nhìn vô cùng xấu xí, vì áo choàng khá to nên việc đi lại của Triệu Hàm Ninh có phần khó khăn một chút. Vài người còn lén cười sau lưng nàng.
Năm mới đến với trước mặt Uông Hữu Đình nên ai cũng rất hòa nhã chỉ nói những lời lẽ tốt đẹp với nhau không dám châm chọc dù chỉ là nửa lời, mọi người cùng nhau cầu nguyện nói những lời chúc tết cho nhau. Uông Hữu Đình phát bao đỏ cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới Nam Dương Vương phủ. Tiếng pháo đì đùng vang nổ khắp nơi có lẽ do không khí đêm khuya khiến Triệu Hàm Ninh lạnh đến tê cứng cả người không buồn quan tâm đến mọi chuyện khác, trong lòng chỉ cầu cho mau chóng xong thủ tục có thể quay về ôm ngay lò than mà hâm nóng cơ thể mình.
"Ai?" – Triệu Hàm Ninh nghe tiếng mở cửa sổ vội vàng ngồi dậy, do lạnh nên khi ngủ nàng cũng không dám buông chiếc áo choàng ra.
"Suỵt! Nàng la lớn sẽ đánh thức mọi người dậy!" – Uông Hữu Đinh thấp giọng thều thào, y nhìn cái cửa sổ có lẽ do trời lạnh nên các khớp nối đã bị khô khiến nó kêu lên khi mở ra.
"Vương gia người có thói quen thật kỳ lạ! Nửa đêm leo cửa sổ vào phòng người khác hay sao?" – Triệu Hàm Ninh có chút quạu quọ vì giấc ngủ bị phá, đã vậy còn khiến căn phòng đang có hơi ấm nhanh chóng bị không khí lạnh bên ngoài ùa vào.
Uông Hữu Đình không buồn nói lại nàng, chuyện Triệu Hàm Ninh sợ lạnh cũng là gần đây Uông Hữu Đình nghe ám vệ phái theo dõi nàng nói lại, y có chút khó hiểu vì nhớ những giao thừa trước dù tuyết đã rơi nhưng Triệu Hàm Ninh khi đến cùng mọi người cúng năm mới đều ăn bận vô cùng rực rỡ chứ không phải như năm nay gần như chìm trong làn áo khoác.
"Không" - Uông Hữu Đình có chút nhíu mày.
"Tại một nơi khá xa nơi này người ta cho rằng những lời ước trong ngày tuyết rơi đầu mùa sẽ được những bông tuyết ghi nhớ rồi giúp chúng ta thực hiện được nó!" – Triệu Hàm Ninh cười mỉm nói, nàng biết đó chỉ là một truyền thuyết nhưng thật sự cũng muốn thử một lần xem có thật sự như vậy hay không.
"Nàng có mong ước gì?" – Uông Hữu Đình cũng đưa tay hứng những bông tuyết rơi.
"Và cũng có ý nghĩa nói rằng trong trận tuyết rơi đầu mùa nếu thổ lộ tình cảm với người trong lòng sẽ có được kết thúc viên mãn!" – Triệu Hàm Ninh vẫn không nhìn Uông Hữu Đình, nàng biết lòng mình có chút thổn thức có lẽ vì dạo gần đây y khá ân cần với nàng, lâu rồi không ai quan tâm nàng như vậy, cũng có thể do không khí khung cảnh hôm nay quá xao xuyến nàng, do những lời y nói chạm đến cảm xúc của nàng. Nhưng có thể đó chỉ là một cơn gió nhẹ thoáng qua không hơn, không kém. - "Chúng ta phải về thôi!"
"Triệu Hàm Ninh, nàng thật sự là người như thế nào?" - Uông Hữu Đình hiểu những lời Triệu Hàm Ninh, những truyền thuyết nàng kể cùng với ánh mắt có chút tiếc nuối của nàng khiến y không cách nào có thể hiểu được.
"Một người vừa quen vừa xa lạ!" - Triệu Hàm Ninh nhướng mày suy nghĩ rồi đáp lại câu hỏi của Uông Hữu Đình, câu trả lời khiến y khó hiểu nhưng y biết có hỏi thêm cũng không nhận lại được bất kỳ đáp án nào khác được.
Mọi chuyện diễn ra giữa hai người Hữu Đình cũng Hàm Ninh đều được thu gọn lại trong tầm mắt của Uông Hữu Đại đang ẩn trú cách đó không quá xa, y luôn chậm một bước và đến hiện tại vẫn chậm một bước.
Chuyện Vương gia không đến Thiền tâm viện cũng không đến bất kỳ viện nào đêm giao thừa khiến trong Nam Dương vương phủ xảy ra nhiều lời bàn tán, có người nói do Vương gia sợ nếu đến Thiền Tâm viện sẽ làm Vương phi không vui, còn đến Kim An viện sẽ khiến Trầm trắc phi buồn lòng, do đó Vương gia quyết định không đến nơi nào cả. Còn có người lại nói Vương gia thật ra hôm đó đi ra bên ngoài hoàn toàn không ở trong thư phòng.
Những lời đồn đó đều được Thu Vân nói lại cho Triệu Hàm Ninh nghe, nàng nghe xong chỉ có thể mỉm cười, chuyện đêm giao thừa âu cũng chính là điều nàng canh cánh trong lòng. Đêm đó nàng đã hứa với y hai năm, trong hai năm này an phận làm Nam Dương vương phi, nhưng vì sao Uông Hữu Đình lại lấy con số hai năm ra thì nàng có nghĩ nát cả não bộ cũng không suy nghĩ ra được nguyên nhân tại sao. Sau đêm đó Triệu Hàm Ninh cũng chưa thật sự ở riêng với Uông Hữu Đình thêm lần nào, mỗi lần nghĩ đến chuyện đêm giao thừa lòng Triệu Hàm Ninh lại cảm thấy bức bối có chút khó chịu, có chút tiếc nuối.