Nàng Là Ai?

Chương 4 : Thục két

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


"Vâng Vương phi!" – A Hồng nhanh chóng rời đi. Trong lúc đó Hàm Ninh đến bàn lấy giấy vẽ lên trên hình ảnh bàn tính mà nàng muốn người thợ mộc làm, ghi chú rõ ràng từng số lượng các cục gỗ cũng như thanh gỗ.



Khi người thợ mộc cầm bức phát họa trên tay vô cùng nghi ngờ nhìn nàng, nhưng được trả tiền thì y làm theo yêu cầu mặt khác Hàm Ninh còn yêu cầu phải làm nhanh giá cao hơn một chút cũng được nhưng nàng cần có nó trong vòng 3 ngày. Người thợ mộc tuy không hài lòng nhưng nghe được trả phí cao hơn nên vui vẻ đồng ý.



Đúng 3 ngày sau bàn tính được giao đến Triệu hàm Ninh vô cùng hài lòng liền bắt tay vào việc tính toán sổ sách, những chữ số hán tự trong sổ được nàng mã hóa thành những số tự nhiên như thời hiện đại mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ mất chưa đầy 3 canh giờ Triệu Hàm Ninh đã tính toán xong toàn bộ sổ sách và phát hiện ra những chỗ lủng của số liệu.



"A Hồng thông báo cho các trưởng quầy của 5 cửa hàng ngày mai vào gặp ta!" – Hàm Ninh nói nhìn những quyển sổ thu chi trên bàn lại nói.



"Vâng thưa Vương phi!"



Ngày hôm sau, sau giờ ăn sáng thì những trưởng quầy đến Triệu Hàm Ninh đón tiếp bên ngoài sảnh chính của viện.



"Không biết dạo này tình trạng buôn bán của các cửa hàng như thế nào?"



"Thưa vương phi, dạo này tình hình kinh doanh ngày càng khó khăn hẳn nên lợi nhuận tháng này lại giảm xuống nữa ạ!" – Một trưởng quầy nhìn có vẻ già nhất trong đó nhanh chóng đại diện lên tiếng nói.



"Vậy sao? Mùa này là mùa hè không phải mùa xuân đương nhiên cửa hàng trang sức sẽ không buôn bán lợi nhuận nhưng cửa hàng vải vóc thì sao?" – Hàm Ninh làm ra vẻ như thấu hiểu gật gù.



"Bẩm vương phi, cũng trong tình trạng chung ạ! Người ta không có chuộng mua vải may quần áo!"



"Vậy à! Cả 2 cửa hàng vải và 3 cửa hàng trang sức đều như vậy hết hay sao?"



"Vâng thưa vương phi!" – Cả 5 trưởng quầy đồng thanh đáp.



"A Hồng đưa cho năm người bọn họ!" – Hàm Ninh nhấc chung trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm như thể vô cùng an nhàn không có vẻ gì là đang bàn luận.



"Vương phi cái này là gì trên này ghi như vậy là sao?" – Trưởng quầy lớn tuổi nhất lên tiếng trước tiên.



"Trên đó ta đã ghi rõ ràng số tiền mà các người đang nợ ta! Nói cách khác là số tiền các người qua mặt ta bỏ vào túi riêng của mình! Từng người một vô cùng chi tiết có chỗ nào không hiểu sao?" – Hàm Ninh vẫn điềm đạm chậm rãi nói, ánh mắt lãnh đạm vô cùng uy nghi nhìn lướt qua năm người trước mặt.
Uông Hữu Đình lần đâu ngước lên nhìn Hàm Ninh, y không nghĩ nàng lại có kiến thức uyên thâm đến như vậy, nói một cách tường tận tự nhiên, không nghĩ người như nàng lại đủ kiên nhẫn học kiến thức về những loại trà. Nhận thấy ánh mắt Uông Hữu Đình nhìn mình Triệu Hàm Ninh cúi xuống lấy tách trà thổi nhẹ bụi trà từ tốn nhấm một ngụm.



"Trà ngon!" – Sau đó trên mặt lại nở nụ cười mỉm trầm ổn như thường lệ ngước lên nhìn thẳng Trầm trắc phi.



"Không ngờ tỉ tỉ lại am hiểu về trà như vậy! Quả thật muội muội múa rìu qua mắt thợ rồi!" – Cười nhẹ nhàng nàng ta nói.



"Không ta chỉ là từng có cơ hội biết một chút!" – Vẫn nụ cười mỉm thường trực vô cùng trầm ổn và bình tĩnh, Hàm Ninh nói.



Uông Hữu Đình cúi xuống trầm mặc dùng trà, y hôm nay cảm thấy Triệu Hàm Ninh vô cùng khác lạ, trầm ổn hơn rất nhiều, phong thái cứ nhu mì hoàn toàn không giống với ngày thường. y lại cảm thấy có lẽ đây lại là chiêu trò mới của nàng ta muốn cho y chú ý đến, nghĩ như vậy vẻ chán ghét càng hiện rõ ràng trên gương mặt y. Trầm trắc phi bên cạnh nhìn thấy biểu cảm lạnh băng không có ý gì là quan tâm đến Hàm Ninh của Hữu Đình thì hài lòng cười nói.



"Tỉ tỉ, vài ngày tới có tiệc mừng sinh thần cho Hoàng hậu trong cung, Vương gia và chúng ta sẽ tham dự! Người muốn tỉ muội chúng ta chuẩn bị thật chu đáo mọi việc!" – Trầm trắc phi thay lời Uông Hữu Đình nói.



"Vậy à!" – Triệu Hàm Ninh nghe nói nét mặt cũng không biến đổi, ánh mắt vẫn trầm ổn không hề có chút thay đổi nào, không có biểu hiện hồ hởi náo loạn như Trầm trắc phi dự đoán. Nàng ta đã nghĩ khi nghe thông báo việc này chắc chắn với tính cách triệu Hàm Ninh chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng đến mức nổ tung không chừng, nàng ta muốn rất muốn có cơ hội được sánh bước cùng Vương gia để người để mắt đến nàng ta, đây là cơ hội lớn như vậy. nhưng không nghĩ nàng ta lại có thể trầm ổn đến như vậy.



"Trầm trắc phi thức ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ!" - Tú Ngọc bên ngoài bước vào thông báo.



"Cũng ngay dịp, tỉ tỉ ở lại Thiền Tâm viện dùng cơm với Vương gia và muội muội luôn thể!" – Trầm trắc phi ôn nhu nói. Nàng ta lúc nào cũng giữ vẻ ôn nhu, dịu dàng như vậy vì nàng ta biết Uông Hữu Đình thích như vậy, và cũng nguyên nhân đó nàng nhận được sự sủng ái hơn hết.



"Đa tạ muội muội! Thật sự thất lễ với muội và Vương gia, trước khi sang đây ta có dặn đầu bếp chuẩn bị thức ăn, không nên uổng phí công sức của họ như vậy! Nên nếu không còn việc gì thần thiếp xin được cáo lui! Chúc Vương gia dùng bữa ngon miệng!" – Nói đoạn Triệu Hàm Ninh vui vẻ đứng lên hành lễ nói, ngụ ý từ chối thẳng không muốn đôi co rồi không đợi đáp lời xoay người rời đi ngay.



Uông Hữu Đình tuy không hài lòng khi nghe Trầm trắc phi mời Triệu Hàm Ninh dùng bữa nhưng y càng cảm thấy kỳ lạ hơn khi nghe nàng ta từ chối rồi nhanh chóng rời đi như tháo chạy. Từ đó đến nay y luôn là người phải tháo chạy khỏi nàng ta, chưa bao giờ nàng ta từ bỏ bất kỳ một cơ hội nào để tiếp xúc bên cạnh y, nhưng hôm này vô cùng kỳ lạ. Y công nhận rằng cách tỏ ra khác biệt này của Hàm Ninh đạt được sự chú ý của y, nhưng y càng cảm thấy chán ghét hơn.



"Vương phi tại sao người không tận dụng cơ hội dùng bữa với Vương gia! Có thể khiến ngài ấy chú ý đến người!" – A Hồng bên cạnh khó hiểu nhìn chủ nhân nói.



"À ta thấy cơm nhà mình ngon hơn!" – Triệu Hàm Ninh cười khì nói, quả thật đối diện hai người đó dùng cơm có cảm giác sẽ không nuốt trôi nổi.