Nàng Là Ai?

Chương 5 : Vào cung

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


Lần đầu Triệu Hàm Ninh được tiến cung, quả thật cũng có khá nhiều điều ngỡ ngàng, A Hồng chọn cho nàng bộ y phục màu đỏ rực rỡ nổi bật nền da trắng sáng nhưng Triệu Hàm Ninh không muốn, nàng chọn bộ y phục màu lam nhạt mặc sự phản đối của cả 3 đại a hoàn của nàng.



"Vương phi, trang phục màu đỏ thích hợp những ngày hỷ sự như vậy, mặt khác còn giúp người vô cùng nổi bật và xinh đẹp nữa!" – Thu Vân không hiểu nhanh miệng nói.



"Đúng vậy nô tỳ cũng thấy người thích hợp với màu đỏ nhất! Nó làm nổi bật màu da trắng của người!" - Tiểu Loan cũng nhanh đưa ra ý kiến của mình.



"Các ngươi đều không hiểu, ngày hôm nay là ngày vui của hoàng hậu đương nhiên bà ta sẽ không bao giờ muốn nữ nhân nào nổi bật hơn mình! Điều nữa là ta cũng không thích gây chú ý quá nhiều!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói, quả thật trên đời này không có bất kỳ người phụ nữ nào muốn nhìn người khác nổi bật hơn mình, huống gì người đó còn là nữ tử cao trên vạn người như vậy.



"Nhưng Vương phi có thể chọn bộ trang phục màu vàng cũng được, bộ xanh lam đó có phần nhạt nhòa quá" – A Hồng tuy hiểu vấn đề nhưng cũng không đồng ý với bộ y phục nàng đã chọn.



"Được rồi, các ngươi nhanh tay một chút ta không muốn bị muộn!" – Không muốn nói thêm Triệu Hàm Ninh lên tiếng thúc giục, thấy mình không cách nào lay chuyển được tâm ý của chủ nhân nên cả ba đành im lặng tập trung vào việc chuẩn bị mọi thứ.



"Vương gia!" – Trầm trắc phi đứng ngay cửa đại sảnh đường nhìn thấy bóng dáng oai nghiêm lịch lãm của Uông Hữu Đình trong bộ trang phục màu đen khiến thần sắc lạnh lùng của y có phần còn cương nghị hơn vài phần, cười thật tươi chào đón.



"Đi!" – Uông Hữu Đình nhàn nhạt gật đầu ánh mắt lướt nhẹ sang gương mặt được trang điểm kĩ càng của Trầm tắc phi rồi hướng cửa bước đến.



"Vương gia, đợi một chút tỉ tỉ vẫn chưa đến!" – Trầm trắc phi thấp giọng nói, nàng ta cố ý đến sớm một chút vì nàng biết Vương gia đặc biệt rất ghét phải đợi chờ, trong lòng thầm cười lạnh, Hàm Ninh ngươi cho dù có chuẩn bị đến thế nào thì chung quy chỉ mang lại sự chán ghét hơn ở Vương gia mà thôi.



"Đến lúc nào rồi chưa đến! Có cho người đi gọi chưa?" – Nghe nói vậy Uông Hữu Đình nhíu chặt mày giọng lộ rõ vẻ vô cùng khó chịu, thật sự y cũng đã quên đi việc cùng Triệu Hàm Ninh tháp tùng tiến cung.



"Dạ..." - Trầm trắc phi ngập ngừng, làm sao nàng lại tốt bụng đến mức cho người đi kêu cơ chứ, việc nàng ta đến muộn nàng vui mừng còn chưa đủ.
"Được được" – Hoàng thượng hài lòng cười gật đầu tán thưởng. Nở nụ cười tươi hiền dịu nhìn ái phi của mình.



Trầm quý phi quay người xuống mỉm cười nhìn Trầm trắc phi, nàng ta vội vàng đứng lên.



"Tiểu nữ tài cán hạn hẹp nên chỉ xin được mua vui cho mọi người không dám dùng từ biểu diễn, xin Hoàng Thượng và Hoàng hậu thưởng qua ạ!" – Trầm trắc phi cười tươi nói sau đó quay lại nhìn Uông hữu Đình đang ngồi im lặng ánh mắt nhu tình cùng nụ cười khuynh thành.



Đàn được chuẩn bị cực kỳ nhanh sau đó nàng ta bắt đầu đàn, tiếng đàn trong trẽo ngân luyến vô cùng điêu luyện có thể nhận thấy nàng ta đã bỏ công sức khá nhiều để luyện tập nên. Mọi người xầm xì bàn tán khen ngợi, tiếng đàn vừa dứt mọi người đều tán thưởng khen tài nghệ đàn của nàng ta đã đạt cảnh giới bậc thầy rồi.



Triệu Hàm Ninh cười nhạt đặt chung trà trong tay xuống cùng mọi người vỗ tay, nàng khẽ kín đáo liếc mắt nhìn Uông Hữu Đình bên cạnh, nhưng người bên cạnh lại làm nàng có chút giật mình, y vẫn lãnh đạm như thường thấy, dù đang nhìn người trước mặt nhưng ánh mắt lại không tồn tại bất kỳ cảm xúc khen thưởng hay ít nhất là nhu tình trong đó.



"Đàn tốt lắm! Tốt lắm, ban thưởng cho Trầm trắc phi!" – Hoàng thượng hài lòng gật gù nói,



"Đa tạ hoàng thượng hoàng hậu ban thưởng!" – Trầm trắc phi vui vẻ, hai gò má nàng hồng hào nhìn vô cùng đáng yêu. Nàng ta về chỗ nhìn Uông Hữu Đình mỉm cười, y cũng nhếch miệng gật đầu với nàng ta. Triệu hàm Ninh ngồi im lặng ăn cũng không dám ăn nhiều, nói càng không, nhìn ngó xung quanh càng không dám nên đâm ra có chút nhàm chán. suốt buổi nàng đều tập trung vào chung trà trên bàn trước mặt của mình, nàng đang cố gắng phân tán suy nghĩ của mình cho những dự định sắp đến.



"Phủ Nam Dương Vương trắc phi đã như vậy ta tin Vương phi cũng còn xuất sắc hơn không bằng mời người ra trổ tài cho mọi người mở rộng tầm nhìn!" – Một quan viên nào đó bất ngờ lên tiếng, mọi người xầm xì qua lại với nhau ánh mắt đều đổ dồn về phía Triệu Hàm Ninh, nàng đang ngồi vô cùng nhàm chán nghe nói đến mình giật mình.



"Được Nam Dương Vương phi ta cũng muốn biết khả năng của ngươi, Triệu tể tướng đa tài như vậy đương nhiên tiểu nữ trong nhà cũng không phải dạng thường được!" – Hoàng thượng đang vô cùng phấn khởi gật gù nói.