Nạp Thiếp Ký I
Chương 127 : Quyết định gian nan
Ngày đăng: 21:14 21/04/20
Dương Thu Trì giải thích cho Tống tri huyện: "Khi phát hiện tin tức về việc bắt Đặng Hữu Lộc bị tiết lộ, những ngờ vực của cháu đối với Tống Tình càng mạnh mẽ thêm. Cháu bỏ suốt đêm suy xét lại mỗi thời mỗi khắc ở bên nhau, quyết định đặt ra một cãi bẫy để thử coi cô ấy rốt cuộc có phải là gian tế hay không."
"Cháu cố ý tiết lộ nội dung phát hiện trên bức thư, rồi cùng đến báo cáo với cẩm y vệ tại Ninh Quốc phủ. Cháu biết bên người cô ấy không có bồ câu đưa thư, không có biện pháp báo tin, cơ hội duy nhất là sau khi đến Ninh Quốc phủ, khi cháu cùng bá phụ báo cáo với cẩm y vệ."
Tống Vân Nhi chen lời: "Cha, trên đường đi ca ca đã lén cho con biết Tống Tình có thể là người của Kiến Văn đế, nhắc con lúc nào cũng chú ý đến hành động của tỷ ấy. Con không dám tin đây là sự thật, nhưng con tin lời của ca ca. Khi đến dịch sở, tỷ ấy mượn dịp đi nhà vệ sinh lén rời khỏi, con vừa cho Hầu Tiểu Kỳ đi thông tri cho mọi người, vừa lén theo tỷ ấy đến Hác gia, nên mới phát hiện quả nhiên tỷ ấy là gian tế."
Đến lúc này, Ngưu bách hộ cùng mọi người tiến vào phòng, báo cho Dương Thu Trì biết đã trói hết vợ chồng Hác lão gia tử cùng mọi nha hoàn và người hầu, áp giải về nha môn cẩm y vệ.
Ngưu Bách hộ còn cho biết họ chưa bắt được đại tiểu thư Hác Thiến của Hác gia, không biết là ả đã chạy phương nào, đã tra hỏi Hác Dịch Phong cùng những người khác, nhưng không người nào nói ra được. Lần đi này Dương Thu Trì không mang Tiểu Hắc cẩu theo, nên không có cách gì truy tung. Hai người đoán già đoán non cả nửa ngày, cũng không nghĩ ra Hác Thiến sẽ trốn đến nơi nào cả.
Ngưu bách hộ biết Tống Tình là nữ nhân của đặc sứ cẩm y vệ chỉ huy sở Dương Thu Trì, nên không dám bắt loạn, cho người của mình lui ra ngoài hết, rồi hỏi Dương Thu Trì tính xử lý Tống Tình như thế nào.
Xử lý thế nào đối với Dương Thu Trì mà nói thì thật là phi thường gian nan.
Tống Tình tuy nhiên bị bức phải giúp dư đảng của Kiến Văn đế, nhưng nói cho cùng chính là một phần tử mưu phản. Nếu bản thân hắn tự tiện thả nàng chạy đi, thì đó chính là trọng tội, cái chức cẩm y vệ chỉ huy sở đặc sứ này chỉ sợ cũng không còn. Nói không chừng còn bị chém rơi đầu! Nhưng mà, nếu tự thân đem mối tình đầu tiên lên đoạn đầu đài, dù là thế nào hắn cũng không thể làm được.
Và thế là, Dương Thu Trì quyết tâm đánh một ván bài. Cái đem ra đặt cược chính là địa vị của hắn trong tâm cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương và thậm chí là của Minh Thành tổ, đặt cược thử coi nếu như bản thân tự ý thả trọng phạm mưu phản ra, bọn họ có chém bay đầu hắn không, còn những biện pháp xử phạt hắn thì tạm thời không thể quan tâm tới.
Ván bài Dương Thu Trì muốn đánh chính là phi cáp truyền thư của hắn có đến kịp thời hay không, âm mưu bắt cóc Hiền phi có kịp thời bị ngăn chặn hay không. Nếu như ván bài này hắn tính đúng, thì cho dù thả đi một lâu la nho nhỏ của dư đảng Kiến Văn đế, cho dù có thả thêm mấy tên, tuy trách phạt không thể không chịu, nhưng cái đầu trên cổ chí ít cũng còn giữ được.
Còn nếu như tin tức hắn gửi đến chậm, Hiền phi bị bắt, thậm chí bị giết, Minh Thành tổ nổi cơn thịnh nộ, bản thân lại phạm vô cái tội chọc giận lão thế này, thì chỉ sợ cái đầu trên cổ khó mà giữ được.
Đến Minh triều chẳng bao lâu, nhưng Dương Thu Trì có thể cảm giác được Tống tri huyện cùng các quan viên xung quanh mỗi khi nghe nói đến hoàng thượng đều sợ đến tái xám mặt mày, như vậy có thể thấy hoàng thượng này chẳng phải là người lành ăn chay niệm phật gì.
Về phương diện lịch sử, Minh thành tổ đích xác là người có tiếng về sự tàn bạo, thủ đoạn độc ác, lục thân bất nhận. Nhưng cho dù là tình hình có tệ đến thế nào, đầu của hắn không nhất định là phải rụng đi. Cái đó còn coi vào trình độ lý tính của Minh thành tổ. Bỡi vì bản thân hắn đối với họ vẫn còn rất hữu dụng, ít nhất là về mạt bắt các dư đảng của Kiến Văn đế. Trước mắt, hắn đã thành nhân vật có thành tích đặc biệt nhất, dễ thấy nhất. Nếu như Minh thành tổ có đủ lý trí, sẽ cho phép hắn lấy công chuộc tội, ra cái hạn bắt hết toàn bộ dư đảng bắt cóc Hiền phi, thậm chí yêu cầu bắt Kiến Văn đế để đổi lại cái đầu của hắn. Nếu như vậy, hắn dù sao vẫn còn có một chút sinh cơ.
Ngoài ra, hắn còn có một con cờ dự phòng khác: Bản thân hiện giờ đã phá được ý đồ mưu phản của Hác gia, cộng thêm trước kia đã bắt được Thái giám Vương Vệ tâm phúc của Kiến Văn đế, giết chết Đại nội thị vệ tổng quản Hồng Ưng của Kiến Văn, phá cơ sở trợ giúp địch của Hạ gia, bắt được liên lạc viện Tạ quả phụ của Kiến Văn đế... Nếu đem những con cờ này ra so sánh, thì Tống Tình chẳng qua là con tốt thí đứng vào hàng tiểu lâu la. Tổng hợp lại mà xét, Dương Thu Trì cho ràng, nếu như bản thân tự tiện thả Tống Tình đi, khả năng rụng đầu chỉ chiếm một phần mười.
Hắn quyết định đánh một ván, đừng nói là khả năng sống sót cao, cho dù là có giảm đi chút ít, hắn cũng quyết định đánh, tha cho Tống Tình đi. Đó là vì, để hắn tự thân đem người con gái vốn là mối tình đầu của mình lên đoạn đầu đài, hắn quyết không thể làm được.
Dương Thu Trì nhờ Ngưu bách hộ cùng mọi người giải các tội phạm khác về đại lao của cẩm y vệ, riêng Tống Tình thì giao cho bản thân hắn tự xử lý.
Xem ra, vị Long Tử Tư này trước đây đã từng tiến vào căn mật thất này, thậm chí không phải chỉ một lần. Nhưng mà không biết vì sao Dương Thu Trì lại không hề ngạc nhiên đối với việc Long Tư Tư biết được điểm bí mật này của Hác Thiến.
Dương Thu Trì chậm bước tiến vào trong, Tống Vấn Nhi kéo hắn lại: "Ca! Để muội tiến vào trước." Rồi không chờ hắn đáp lời, giành bước vào mật thất trước, Dương Thu Trì cùng mọi người buộc phải lần theo sau.
Trong mật đạo rất tối, rất hẹp, Dương Thu Trì cùng mọi người mượn ánh sáng từ ngoài chiếu vào để lần vào trong. Nhưng khi vào trong không xa mấy, họ đã nghe phía sau có tiếng động, quay lại thì thấy ánh sáng chiếu vào từ cửa càng lúc càng ít, liền cả kinh kêu lên: "Cửa...!"
Lời chưa dứt, mật đạo đã tối đen. Cửa ngầm đã tự động đóng chặt lại.
Dương Thu Trì vội hỏi: "Long tiên sinh, đây là thế nào?"
"Tôi, tôi cũng không biết a." Thanh âm của Long Tử Tư hơi run rẫy.
"Mau mở cửa ra!" Dương Thu Trì thấp giọng bảo.
"Tôi, tôi cũng không biết làm sao mở ra từ bên trong! Tôi chưa từng mở ra từ phía này, đều là ả..." Nói đến đây, y ngưng bặt.
Trong mật đạo tối đen, cho dù đưa tay lên sát mắt cũng không thấy ngón tay, Tống Vấn Nhi hơi hoảng. Con gái thường sợ bóng đêm, cho dù là người có võ công cũng không thể tỵ miễn. Tống Vân Nhi quay đầu lại, sờ soạng nắm chặt tay Dương Thu Trì, run giọng hỏi: "Ca, làm sao bây giờ?"
Dương Thu Trì cũng sờ soạng nắm tay nàng, dịu giọng bảo: "Đừng sợ, Vân nhi, có ca ca ở đây, không có chuyện gì đâu."
Kỳ thật, Dương Thu Trì đột nhiên bị giam trong mật thất, không khỏi có phần khẩn trương. Mật thất ẩn bí như vậy, một khi bị đóng lại, Ngưu bách hộ cho dù có vào tìm kiếm tử tế, cũng khó có thể phát hiện cơ quan mở mật thất này.
Dương Thu Trì đưa một cánh tay sờ sờ vách tường của mật đạo, phát hiện nó quả nhiên được làm từ thứ đá hoa cương, không khỏi cảm thấy lòng trầm xuống. Với vách đá này, cho dù là có công cụ, cũng khó mà làm vỡ được vài mảnh. Hắn hỏi: "Mọi người ai có đá lửa?"
Không ai đáp lời, bởi vì ban ngày ban mặt như thế này ai lại mang theo thứ đó? Thực ra nó nặng chình chịch, chẳng mấy ai thích mang theo người cả.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể tiến lên, hy vọng Hác Thiến trốn ở trong đó. Ả ta nhất định biết làm cách nào để mở cửa ngầm từ bên trong, hoặc là ít nhất cũng tìm được đường ra nào khác.
Tống Vân Nhi không sợ địch nhân, nhưng lại sợ bóng tối, nên không dám đi đầu nữa. Dương Thu Trì lách qua người nàng đi trước, lại kéo tay nàng theo, sờ soạng lần tới trước.