Nạp Thiếp Ký I

Chương 128 : Trò chơi trí mệnh

Ngày đăng: 21:14 21/04/20


Lần mò đi trong bóng tối khoảng thời gian uống cạn chung trà, mọi người ẩn ước nghe thấy có âm thanh. Dương Thu Trì dừng lại, vễnh tai lên lắng nghe. Quả nhiên là có tiếng người truyền đến, một nam một nữ, đang la hét điều gì đó.



Dương Thu Trì từ từ đi về phía trước, phát hiện mật đạo phía trước có ánh sáng truyền tới, càng lúc càng sáng, âm thanh cũng càng lúc càng lớn. Âm thanh của nữ rõ ràng là rất giống Hác Thiến, vừa quen vừa xa lạ, dường như là hưng phấn quá độ mà kêu thét lên, lại dường như đang ra lệnh, rất khác biệt so với cách nói hàng ngày. Còn thanh âm của nam thì trầm đục, không quen.



Lại bước thêm một đoạn ngắn nữa, thanh âm kia càng cao vút hơn, tiếp theo đó họ đến một góc khuất, tiếng vọng dường như từ góc này mà ra. Dương Thu Trì kéo Tống Vân Nhi cúi thấp người xuống. Ánh sáng từ một góc khác phản xạ trở lại, khiến họ có thể nhìn thấy người ở bên trong. Tống tri huyện, Long Tử Tư, Hầu Tiểu Kỳ, và còn có hai cẩm y vệ trong vai người hầu của Dương Thu Trì nữa đều mọp người xuống chờ hiệu lệnh của hắn.



Nữ nhân bên trong cất giọng sắt bén như sói tru: "Tên súc sanh nhà ngươi, không nghe lời chủ nhân hay sao? Đánh ngươi chết này! Đánh ngươi chết này!" Tiếng nói ấy rất giống với Hác Thiến, nhưng so với ngày thường thì sắc bén hơn nhiều. Ngay tiếp sau đó, tiếng roi da vun lên chạm vào da thịt nghe đen đét, cùng tiếng rên rỉ nứt nghẹn của nam nhân.



Long Tử Tư nghe được thanh âm này toàn thân lập tức run rẫy, dường như mắc phải thương hàn đột xuất vậy, ánh mắt phát ra những tia sáng vô cùng dị dạng.



Bộ dạng của Long Tử Tư như vậy khiến Dương Thu Trì hơi có chút kỳ quái. Nhưng sự hiếu kỳ của hắn lúc này tập trung nhiều hơn vào phía bên trong, nên từ từ thò đầu vào quan sát. Cái nhìn này đã khiến Dương Thu Trì giật nãy cả mình, suýt chút nữa gây tiếng động.



Sau chỗ ngoặc là một gian mật thất có chu vi khá rộng, hai bên vách phải trái đều dùng đá hoa cương xây thành, trên bốn góc có lổ thông hơi to bằng nắm tay khiến cho ánh sáng dễ dàng lọt vào từ đây. Ngoài ra, trên bàn còn để thêm một chiếc đèn, trên tường treo một bồn bếp than. Ánh sáng mặt trời, ánh đèn, và ánh than hồng hòa quyện vào nhau tạo cho mật thất ánh lên một không khí dâm tà quái dị.



Trong mật thất có một nữ nhân đang đứng, bắp đùi thon trắng trần trụi của nàng ta gác hẳn lên bàn. Nhìn kỹ lại, thì ra chính là Hác Thiến.



Hác Thiến tóc dài xõa vai, gương mặt xinh xắn kiều mỹ, nhưng lúc này xen vài phần nanh ác, hoàn toàn khác biệt với thứ đoan trang hiền thục thường ngày. Nàng toàn thân trần trụi, trước ngực là đôi nhũ phong trắng như tuyết, cao vòi vọi, đung đưa theo từng nhịp động tác của cơ thể. Vòng eo thon nhỏ, bờ mông săn chắc, cặp đùi thon dài... tất tần tật mọi thứ đều hoàn mỹ.



Nhưng, giờ phút này Hác Thiến đang nắm trong tay một dây xích sắt. Một đầu của xích sắt cột chặt vào cổ của nam nhân khôi ngô đang phục dưới đất kia. Nam nhân cũng trần truồng như nhộng, đang nằm phục sát đất.



Miệng Hác Thiến không ngừng mắng chửi, tay phải cầm một chiếc roi da, roi da không ngừng rít véo, đánh như mưa vào sau lưng, mông đít, đùi của nam nhân đang quỳ dưới đất. Da thịt ở những bộ vị này của nam nhân giờ đã xuất hiện từng vết máu tươi. Miệng y nghẹn ngào thảm thiết, nhắm chặt đôi mắt lại nhẫn chịu từng cú quật roi của Hác Thiến, tuy nhiên gương mặt lại biểu lộ vẻ hưng phấn dị thường.



Đang đứng ở phía sau, Tống Vân Nhi thò đầu lên xem xét, Dương Thu Trì định ngăn lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Tống Vân Nhi kêu lên một tiếng kinh khiếp, thu người rụt lại, thẹn đến đỏ bừng cả mặt.


Long Tử Tư đáp: "Nàng ấy tuy là gái thanh lâu, nhưng khi ở cùng ta rất khoái lạc. Nàng ấy tuyệt không yêu cầu ta làm chuyên khiến người ta chán ghét đó. Khi ở cùng nàng ấy, ta mới cảm nhận mình vẫn còn là một con người bình thường."



"Ngươi nói bậy! Lúc đó ngươi sao lại bò dưới đất học đòi chó kêu? Hử? Ngươi vì sao lại giống như chó bò lại liếm ngón chân ta thế? Hử? Ngươi vì sao lại khổ ải yêu cầu ta dùng roi đánh ngươi? Hử?..."



"Đừng nói nữa...!" Long Tử Tư rít lên, run giọng thét, "Đó đều là cô bức tôi!"



"Ngươi nói cái *** gì vậy!" Hác Thiến cũng lồng lộn lên, "Ta sao có thể bức ngươi được? Ngươi chạy tới nhà ta cũng là do ta bức ngươi hay sao? Lúc ăn cơm sao ngươi dùng chân chọc phá ta, đó là ta bức ngươi đấy phỏng? Lúc chúng ta mặn nồng bên nhau, ngươi vì sao lại cầu ta đến căn mật thất này, là ta bức ngươi hay sao?" Tâm tình của Hác Thiến phi thường kích động, những lời vừa rồi được nói ra với thanh âm gần như xé rách lỗ tai mọi người.



Long Tử Tư giống như người bị đánh một gậy vào đầu, bần thần quay cuồng, chỉ biết đỏ mặt lí nhí đáp: "Dù gì, dù gì ta không muốn tiếp tục như vậy nữa, ta chỉ muốn ở cùng Khả Oánh cô nương."



"Ha ha ha...! Khả Oánh cô nương, cút mẹ nó đi! Một thứ tài hèn, ti tiện xấu xa không đáng mặt! Thế mà ngươi lại vì thứ giày rách đó đá ta, được, ta để cho ngươi đá! Ta không có được ngươi, thì ả cùng đừng hòng có được ngươi! Nó là thứ gì mà dám cướp nam nhân của ta? Ha ha ha! Đến cướp đi a! Xuốn âm tào địa phủ mà cướp a! Ha ha ha!" Tinh thần của Hác Thiến đã bắt đầu có biểu hiện thất thường, phá giọng cười lớn, tiếng cười tràn đầy vẻ đắc ý và khoái cảm phục cừu.



Ngày thường, Hác Thiến gây cho người ta ấn tượng đoan trang, hiền thục, lại đầy tài hoa. Nhưng hiện giờ, nàng lén cùng nam nhân tư tình, đang thử trò chơi tình dục biến thái là thế mà bị người ta bắt ngay tại trận, hơn nữa lại còn bị người đàn ông mà nàng chuẩn bị gả về để làm tiểu thiếp bắt ngay tại trận! Chỉ nội điều này đã làm nàng không còn mặt mũi nào nữa, thậm chí đã hủy luôn phòng tuyến nhân cách cuối cùng của nàng. Cho đến khi chuyện tư tình giữa nàng và Long Tử Tư bị bại lộ, khiến cho chiếc mạng che mặt cuối cùng của nàng bị xóe toạt ra, khiến mọi sự tự tôn trong con người Hác Thiến bị đạp xuống dưới chân một cách vô tình. Tinh thần bị thứ xung kích mạnh mẽ như thế này, khiến Hác Thiên không còn cố kỵ gì nữa, gào rú định phát tác tới nơi.



Dương Thu Trì không nói gì, im lặng chờ ả ta cười xong, mới lên tiếng: "Cô hiện giờ thừa nhận đã sai khiến Đồ lão tứ giết Kim Khả Oánh cô nương rồi sao?"



Sau khi Hác Thiến phát tác một hơi một hồi, từ từ bình tĩnh trở lại, phát hiện những lời nói vừa rồi vô cùng thất thố, nhưng vẫn cố cưỡng từ đoạt lý: "Ta nhân cái gì nào? Ta không biết Đồ lão tứ, làm sao sai khiến lão? Ngươi bằng vào cái gì mà nói ta sai khiến Đồ lão tứ?"



Tống tri huyện và mọi người vừa rồi đã nghe trong lời Hác Thiến có thừa nhận giết chết Kim Khả Oánh, nhưng ả hiện giờ lại trở mặt, không khỏi bất lực nhìn Dương Thu Trì.



Dương Thu Trì không hề gấp, nhìn Hác Thiến chăm chú, bảo: "Xem ra Hác cô nương rất hay quên. Như thế này vậy, ta sẽ giúp cô nhớ lại đôi điều." Hắc rút từ trong người ra chiếc áo lót nhỏ màu hồng, từ từ mở ra, "Hác Thiến cô nương, còn nhớ cái áo lót này không?"



Hác Thiến vừa thấy cái áo lót đó, khẽ hô lên một tiếng, sắc mặt tức thời tái nhợt. Nam nhân ấy chợt hỏi: "Ngươi vì sao lại có áo lót của Thiến Thiến? Chuyện này là thế nào?"