Nạp Thiếp Ký I

Chương 159 : Phá án hạ độc

Ngày đăng: 21:15 21/04/20


Dương Thu Trì tiếp lấy cuốn sổ ghi chép, nhưng không vội xem, hỏi Khương chưởng quỹ: "Ngươi có nhớ kỹ chuyện Trương thị đến tiệm thuốc của ngươi mua tỳ sương hay không?"



"Tiểu nhân nhớ rõ." Khương chương quỹ khom người đáp.



Dương Thu Trì cảm thấy hơi kỳ quái, hỏi: "Mỗi năm nhiều người mua thuốc như vậy, ngươi sao nhớ nổi?"



Khương chưởng quỹ cười cầu tài đáp: "Làm gì mà có thể được thế, chỉ vì mua bán tỳ sương rất khác với những thứ khác, một là do quan phủ yêu cầu chú ý đến việc mua bán món độc chất này, hai là người mua tỳ sương mỗi năm không nhiều, và ba nữa là, hì hì..." Nói đến đây, y liếc nhìn về phía Dương lão thái gia không nói nữa.



Dương lão thái gia hừ mũi, không không lên tiếng.



Dương Thu Trì nhíu mày: "Làm gì mà úp úp mở mở vậy?"



Khương chưởng quỹ hơi ngượng, mở miệng định nói nhưng rồi lại thôi. Y lại thấy mạt Dương Thu Trì bắt đầu thể hiện vẻ ôn thần, liền không dám ẩn dấu nữa, bước lên một bước ghé tai Dương Thu Trì thì thầm: "Trương thị này trước vốn là cô đào đắc hàng ở thanh lâu tại Ứng Thiên Phủ, tiểu nhân đi mua bán có qua Ứng Thiên Phủ, có thấy qua cô ta nên nhận biết."



Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Dương lão thái gia vẫn nghe thấy rõ, lại hừ mũi thêm lần nữa, nét mặt có vẻ không vui, nhưng không nói gì.



Dương Thu Trì bấy giờ mới rõ thì ra là nhị di thái Trương thị xuất thân từ thanh lâu, hơn nữa lại là hàng đắt khách, Dương lão thái gia thích bà ta nên mới chuộc thân nạp làm thiếp. Hèn gì Khương chưởng quỹ biết bà ta, nói không chừng năm xưa còn dây dưa qua lại nữa.



Dương Thu Trì mở cuốn sổ ra xem, thấy nó có vẻ cũ, bìa đã rách nát hết rồi. Khương chưởng quỹ giúp Dương Thu Trì lật đến một trang ở giữa, chỉ vào một hàng trên đó nói: "Thỉnh đại nhân xem."



Dương Thu Trì định thần nhìn, thấy trên đó có ghi: "Trưa ngày 18 tháng 3, vợ lẻ của Dương gia thôn Dương lão thái gia tên là Trương thị mua hai lượng tỳ sương."



Dương Thu Trì hơi động tâm, hai lượng? Bà vú Lữ thị nói nhị di nương Trương thị chỉ đưa cho mụ ta một lượng tỳ sương, như vậy còn một lượng nữa đâu?



Dương lão thái gia cùng chồm người tới xem, hơi bất ngờ ơ lên một tiếng.



Dương Thu Trì vội hỏi: "Lão thái gia, có gì không đúng sao?"



"Không, không phải," Dương lão thái gia đáp. "Tam di nương của cháu treo cổ vào ngày 20 tháng 3, chỉ sau đó 2 ngày, quả thật là tấu xảo."



Nghe Dương lão thái gia nói thế, Dương Thu Trì quả thật cảm thấy tấu xảo, hắn không tiến hành lấy vật trong dạ dày Quách thị tiến hành hóa nghiệm, hơn nữa cũng không có điều kiện để hóa nghiệm điều này, không có cách nào xác định Quách thị có phải bị người ta hạ độc tỳ sương hay không.



Trương thị mua tỳ sương rất có thể là muốn hạ độc hại chết Quách thị, nhưng sau đó về nghĩ một khi hại chết Quách thị rồi, nhất định sẽ dẫn đến sự chú ý và nhúng tay vào của quan phủ, và sẽ nhanh chóng hoài nghi đến mụ ta, nên không hạ độc thủ, đổi lại thành việc xúi giục mụ vú xiết cổ chết Quách thị xong rồi đưa độc dược cho mụ ta, bảo mụ ta hạ độc dần dần hại chết Sơn nhi!



Đó chỉ là sự phán đoán của Dương Thu Trì, còn vì nguyên nhân gì thì cần phải cạy miệng Trương thị mới biết rõ trắng đen.


Dương Thu Trì không hề ngăn trở. Hắn muốn coi xem rốt cuộc Trương thị có nói thật hay không.



Hiện giờ Trương thị khăng khăng phủ nhận mụ đã ra lệnh cho mụ vú xiết cổ chết tam di thái Quách thị. Những lời Trương thị nói chẳng lẽ đều là thật sao? Dương Thu Trì hơi mê hoặc.



Nếu như nói Trương thị lợi dụng cơ hội tam di thái Quách thị phát hoa si lệnh cho mụ vú ra tay xiết cổ nàng ta, thì do bị xiết cổ và treo cổ có sự khác biệt rất lớn, người cổ đại lại nắm khá rành về hai kiểu chết này, nênchỉ cần ngỗ tác có kinh nghiệm tiến hành nghiệm thi là sẽ phát hiện ngay, rất dễ bị bại lộ.



Và một khi đã bại lộ, trong phòng chỉ có mụ vú và nha hoàn, nhị di thái Trương thị sẽ nhanh chóng tự dẫn lửa thiêu người.



Vì thế, Trương thị nếu muốn giết tam di thái Quách thị, thì sử dụng phương pháp này mạo hiểm rất lớn. Nếu như mụ ta đã mua độc dược chuẩn bị hạ độc, bọn họ lại cùng ở trong một đại viện lớn, cơ hội hạ độc quá nhiều, chỉ có có chút nhẫn nại sẽ có cơ hội thành công.



Nhưng hạ độc cũng có một nguy hiểm rất lớn, đó là người bị trúng độc chết thường rất dễ bị nhận định là có người mưu sát. Nếu như thế thì quan phủ sẽ nhún tay vào, rất dễ bị phát hiện. Còn giả trang thành treo cổ tự sát, nếu như thành công thì chẳng ai tra cả.



Do đó, chẳng có gì bảo đảm nhị di thái Trương thị không dùng phương pháp nguy hiểm này. Hơn nữa, chỉ cần làm cho tình trạng tử vong của tam di thái khủng bố lên một chút, liên hệ với quỷ dữ tà hồn, thì có thể che mắt được nhiều người, một khi qua được của ải này thì coi như vạn sự đại cát. Do đó, không thể loại trừ mụ ta đã sử dụng chiêu hiểm này.



Nhị di thái đề xuất tam di thái bị trúng tà ma, thỉnh pháp sư về đuổi quỷ, chọn một chỗ thuộc về đất âm có khí âm nặng để mai táng... rất có khả năng là nhằm mục đích này.



Suy đi nghĩ lại, Dương Thu Trì cũng vẫn chưa nắm rõ được sự thể thế nào, nên liên trơ mắt bàng quan, xem coi có đột phá gì hay không.



Xem ra hôm nay chính là ngày gặp khổ nạn của Trương thị, trước hết là ăn đòn roi da của Dương lão thái gia, sau đến là bị đưa lên bàn kẹp ngón tay. Nhưng dù sao thì khi nghĩ đến mụ ta hạ lệnh cho mụ vú hạ độc một em bé, ngoan độc cực kỳ, nên chẳng có ai ở hiện trường thấy mụ đáng thương cả.



Trương thị tuy là xuất thân từ thanh lâu, nhưng dù sao cũng đã được Dương lão thái gia rước về chăm sóc cẩn thận ăn sung mặc sướng hơn hai chục năm, nên thứ khốc hình này làm sao chịu nổi. Hơn nữa, mụ ta đã thừa nhận hạ độc giết chết tiểu hài, đã bị rơi vào tử tội, thì cần chi phải chịu khổ thêm? Do đó, ý chí đề kháng của mụ nhanh chóng bị tan nát, chẳng mấy chốc sau rối rít lên tiếng xin khai.



Sau khi thả lỏng hình cụ ra, La huyện thừa ra lệnh cho người ghi lại khẩu cung của Trương thị. Trương thị thừa nhận mụ đã lệnh cho mụ vú nhân lúc tam di thái Quách thị bị mê mang đi xiết cổ nàng ta chết, sau đó giả thành treo cổ tự tử.



Thừa thắng truy kích, Tống đồng tri lại cho giải mụ vú Lữ thị lên tiến hành hình tấn bức cung.



Lữ thị lúc đầu không thừa nhận. Tống đồng tri bảo ả hạ độc giết người, chiếu theo luật là phải chịu chặt đầu, Lữ thị có nhân hay không nhận án này đều không thể chạy khỏi tội chết. Tinh thần của Lữ thị bị bẻ gãy triệt để, cộng thêm nghe nói nhị di thái đã nhận tội, còn khốc hình bàn kẹp tay thì ở ngay trên người, sự đau đớn kịch liệt không thể nào nhẫn chịu đã khiến chẳng mấy chốc sau mụ ta kêu thảm nhận tội.



Sau khi cho hai người ký vào khẩu cung, án này coi như được phá, Tống đồng tri cùng mọi người cao hứng phi thường, đều cho rằng Dương Thu Trì phá án như thần. Nhưng hắn chỉ cười cười không nói gì, khiến Tống đồng tri hơi kỳ quái, dường như Dương Thu Trì chẳng có vẻ vừa lòng, phảng phất như lòng chất chứa đầy tâm sự.



Dương Thu Trì quả thật có tâm sự: hắn chẳng thấy tự tin chút nào, vì tuy án hạ độc giết người chẳng có vấn đề gì, người và vật chứng đều có đủ, hai người lại tự nguyện khai nhận, nhưng còn án tam di thái treo cổ chết, Dương Thu Trì lấy con mắt bàng quan lạnh lùng mà xét, thì cảm thấy hai người kia có thể bị hình tấn bức cung chịu không nổi khai ra, chứ hung thủ chân chính vẫn có thể còn tiêu diêu ở ngoài vòng pháp luật.



Dương Thu Trì tuy không vui, nhưng không có manh mối để phá án này.



Nhưng vào lúc này chính là lúc hung thủ thả lỏng và sơ hở nhất, vì y đã nhận định bản thân an toàn rồi, có thể dễ dàng lộ ra dấu vết. Do đó, Dương Thu Trì không gấp, hắn chờ đến thời điểm tìm được hi vọng duy nhất trong hoàn cảnh khốn khó đang dần dần đến.