Nạp Thiếp Ký I

Chương 182 : Chỗ phát lửa

Ngày đăng: 21:15 21/04/20


Dương Thu Trì hỏi: "Những người gác kho trực ở chỗ nào?"



"Chính là ở nhà kho thứ hai, sát nhà kho có một căn phòng bằng gỗ, những người canh gác ban đêm đều ngủ ở đó. Cửa nhà kho cũng có người trực, nhưng họ chỉ chịu trách nhiệm cảnh giới người vào ra kho lương mà thôi."



Người gác cổng dẫn Dương Thu Trì đến đống tro tàn của nhà kho phía bắc, chỉ án chừng vào chỗ phát lửa ở nhà kho thứ hai và thứ ba, cùng căn phòng trực ban của những người gác. Dương Thu Trì đứng ở đó sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, rồi mỉm cười nói với người gác: "Ngươi cứ về trước đi, ta muốn đi vòng vòng đây xem chơi."



Dương Thu Trì bảo Long sư gia thưởng cho y thêm hai lượng bạc, người gác vui mừng cảm tạ rối rít rồi bỏ đi.



Dương Thu Trì bước đến đống tro tàn đổ nát đó, ra lệnh cho các hộ vệ cẩn thận gạt bỏ những gạch ngói vỡ che trên đống đổ nát của nhà kho thứ hai ra, lộ những khúc gỗ bị cháy đen ở bên dưới, rồi quan sát cẩn thận những dấu vết ở đó, sau đó dùng đao nhỏ cạo lớn than bên trên quan sát thật kỹ.



Hắn lại lệnh cho các hộ vệ thanh lý sạch sẽ số ngói hay gạch vụn che các vùng xung quanh, sau đó cúi xuống cẩn thận gạt lớn tro bụi trên đó ra, lộ mấy cây gỗ củi chưa cháy hết, cầm một cây lên nhìn rồi gật gật đầu.



Kiểm tra kho thóc phía bắc xong, Dương Thu trì lại cho các cẩm y vệ hộ vệ gỡ bỏ lớp ngói vỡ trên kho thứ ba ra, cẩn thận quan sát một hồi, rồi tiếp tục kiểm tra mặt đất các nhà kho xung quanh, chỉ có điều việc kiểm tra sau đó nhanh hơn. Chờ kiểm tra xong mọi thứ, thì sắc trời đã trở nên hôn ám rồi.



Tống Vân Nhi cùng mọi người không dám làm phiền Dương Thu Trì, tĩnh lặng đứng một bên nhìn hắn bận rộn. Chờ hắn xong việc, nàng mới lên tiếng hỏi: "Ca, có phát hiện gì không?"



Dương Thu Trì vỗ hai tay đã dơ bẫn vô cùng, trả lời: "Không phải bị bắt lửa, mà là cố ý phóng hóa"



A? Mọi người nghe thế đều thất kinh, có người cố ý phóng hỏa thiêu hủy lương thực cứu trợ thiên tai hay sao? Đây là tử tội chứ không chơi.


Kim sư gia nghe Dương Thu Trì phân tích, tức thời đại khai nhãn giới, gật đầu thở dài nhớ ra một chuyện, liền cất tiếng hiếu kỳ hỏi: "Đại nhân, ngài tìm chỗ phát hỏa có dụng ý gì?"



Tống Vân Nhi giành đáp: "Ài! Thế mà cũng không biết, đương nhiên là phán đoán rốt cuộc là phóng hỏa hay là vô tình để lửa cháy, muội nói có đúng không? Ca."



"Thông minh!" Dương Thu Trì khen, "Vân nhi nói đúng lắm, tìm được điểm phát hỏa, căn cứ vào tình huống phát hỏa, có thể phát hiện nguyên nhân phát hỏa chân chính."



Tống Vân Nhi đắc ý nghiêng nghiêng đầu, nhưng khi nàng thấy khắp nơi đều là gạch đá vụn và tro tàn, nhíu mày hỏi: "Ca, trong đám loạn cào cào như thế này, muội vừa nhìn thì đầu đã to ra rồi, huynh làm sao phát hiện được đây là một vụ cố ý phóng hỏa a?"



"Ta chẳng phải đã nói rồi hay sao? Bất kỳ phạm tội gì cũng lưu lại dấu vết!" Dương Thu Trì bước tới tước mười mấy bước, chỉ vào mặt đất nói: "Vừa rồi người gác nói phòng trực ban của gác kho ở vị trí này, nếu như nhận định là gác kho đốt lửa để hong tay hong chân rồi lở để lửa lan ra thiêu hủy kho lương, thì làm sao một phòng ở phía nam cách phía bắc hơn mười mấy bước mà đốt lửa sưởi được? Theo đạo lý, nếu đốt lò sưởi ấm rồi để lửa lan, thì điểm phát hỏa phải ở sát chỗ lò sưởi mới phải, sao lại chạy ra xa thế kia mà phát hỏa chứ?"



Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ: "Có lẽ nào bọn họ di dời lò than đến chỗ này không?"



"Có khả năng," Dương Thu Trì đáp, "Nhưng mà, chúng ta vừa rồi nhìn cây trụ đứng ở điểm phát hỏa đó chính là ở góc của kho, đống đổ nát cho thấy những chỗ khác đều là chỗ trống, cự li cách nhà kho khác hơn mười bộ, trong trời đông giá rét này sao có người không ở trong phòng sưỡi ấm mà chạy ra ngoài nhà kho, đến một góc để sưởi ấm đây? Không phù hợp thường lý."



Tống Vân Nhi cười cười: "Án không phù hợp lẽ thường cũng có nhiều lắm à."



"Nhưng án phù hợp tình lý thường chiếm đa số a! Để điều tra án, cần phải dựa vào tình huống có khả năng tương đối để tra ra đối tượng cần tìm, hơn nữa, khi những tình huống phù hợp lẽ thường bị bài trừ xong, những tình huống không phù hợp lẽ thường sẽ tự độ lộ ra chân tướng."



Tống Vân Nhi gật đầu: "Ca, huynh nói rất có đạo lý a."