Nạp Thiếp Ký I
Chương 196 : Cô gái nhỏ xinh kiều mị
Ngày đăng: 21:15 21/04/20
Dương Thu Trì thầm nghĩ Vương tiên sinh gì đó rất thanh cao, rất cô ngạo, Mễ viên ngoại đối với y rất kính úy, nếu để ở trong thứ kim ốc tàng kiều này, được các nữ tử thanh lâu hiểu rõ phong tình hầu hạ thật là không còn gì hợp bàng.
Mễ viên ngoại thô kệch quê mùa thế kia thậm chí còn đem cái kim ốc của mình nhường cho Vương tiên sinh cư trú, như vậy người này nhất định là có lai lịch rất lớn, chẳng lẽ là người đứng sau lưng thao túng Kiến Văn dư đảng - Diệp Hi Hiền hay sao? Thậm chí, y cũng có thể là bản thân Kiến Văn đế?
Ối giời ơi! Nếu quả là như thế thì thật mê người, phát tài rồi!
Dương Thu Trì đứng bật dậy khiến cho La thiên hộ giật bắn người. Hắn khẩn trương hỏi: "Cái lầu son này ở nơi nào? Ông có biết hay không?"
"Biết, Mễ viên ngoại đã có lần dẫn tôi tới để khoe khoang, tôi sẽ dẫn mọi người đi."
"Được! Nếu như bắt được người này, ta nhất định sẽ nói tốt cho ông trước mặt hoàng thượng!"
"Đa tạ Dương đại nhân! Đa tạ!"
La thiên hộ không chờ Dương Thu Trì sai khiến,, lập tức cho gọi bốn cẩm y vệ một người nâng một chân cái ghế dựa của Quyền bố chánh sứ đưa đi tìm Vương tiên sinh mắt lé.
Tống Vân Nhi đứng nghe lén ở phía sau, vô cùng cao hứng cho phát hiện bất ngờ này. Cẩm y vệ tập hợp đội ngũ để đột kích và lập tức xuất phát, Tống Vân Nhi do vẫn còn mặc phục trang của cẩm y vệ, theo sát bên Dương Thu Trì nên không gây chói mắt gì.
Tòa lầu son để nuôi người đẹp này rất kín đáo, nằm ở một con đường nhỏ khá sâu trong Vũ xương thành, bên ngoài là một trang viên theo kiểu tứ hợp viện phổ thông, bốn phía đều có nhà ở che chắn, nằm kề san sát vào nhau, không thể nào dùng biện pháp bao vây, chỉ có thể đánh thẳng vào bắt ngay phạm nhân.
Cẩm y vệ bắt thang, để một người vượt tường mà vào, rồi mở cửa lớn từ bên trong. Cẩm y vệ đã được huấn luyện kỹ càng chuyện bắt bớ này, cho nên êm thấm tiến vào trong viện, thấy bên trong lại là một tứ hợp viện (nhà theo kiểu hình vuông, có sân ở giữa bốn nhà nhỏ) phổ thông, đèn lửa tối om.
Hồng Lăng gật gật đầu: "Đúng vậy, đại gia quá khen rồi." Xong nàng ta chuyển thân lấy từ trong một cái tủ thấp nhỏ ra một đôi đũa ngọc, dâng bằng hai tay cho Dương Thu Trì: "Đại gia, ngài dùng đôi này đi, đôi đó là... là của Hồng Lăng đã dùng qua rồi." Nói đến đây, gương mặt nhỏ xinh của nàng đỏ hồng như nước vỏ lựu.
Dương Thu Trì ối chao một tiếng, mau chóng bỏ đôi đũa xuống, cười bẽn lẽn: "Xin lỗi, ta đường đột quá, thật là ngại quá đi."
"Đại gia nếu muốn ăn thì Hồng Lăng sẽ dọn một bàn mới vậy." Hồng Lang hơi khẩn trương, nhưng lời nói nghe rất dễ chịu, nghe lời của nàng, Dương Thu Trì cảm thấy cả tâm hồn như được tẩm vào trong thùng mật ngọt.
Hắn vừa định lên tiếng, chợt nghe có tiếng ho khan của một cô gái ở phía sau, âm thanh rất quen thuộc, vừa nghe là biết của Tống Vân Nhi, tức thời hơi sững người. Không xong, dáng vẻ Trư Bát Giới của hắn nhất định là đã lọt hết vào tầm ngắm của cô nàng này, thiệt là ngại quá đi!
Hắn xoay đầu nhìn thấy La thiên hộ và cả đám cẩm y vệ cũng nhìn chằm chằm vào Hồng Lăng, ánh mắt chói ngời phát ra từng tia bén nhọn giống như muốn cỡi hết y phục của người ta vậy. Bộ dạng của bọn họ còn Trư ca ca hơn hắn nữa, nhưng mà nhìn thấy mỹ nữ mà không động tâm thì chẳng phải là nam nhân rồi!
Dương Thu Trì đứng dậy, tử tế nhìn hết các vật dụng trong phòng, rồi mới bước lại trước mặt Hồng Lăng, cúi sát xuống hạ giọng hỏi nàng: "Vương tiên sinh chưa đi, y ở đâu?"
Đầu Hồng Lăng chẳng hề nhúc nhích tí gì, chỉ có đôi mắt như sóng nước nhanh chóng liếc lên trên trần nhà rồi lập tức nhìn trở lại, vẻ mặt hơi có chút kinh khủng, tiếp theo đó cúi đầu khe khẽ lắc.
Tim Dương Thu Trì chợt đập rộn, chuyển thân nói: "La thiên hộ, làm phiền ông mang theo cẩm y vệ đi đến các tòa lầu nhỏ xung quanh tra xét cho cẩn thận một lúc, phòng này tự thân ta sẽ tra!"
La thiên hộ hạ giọng đáp: "Đại nhân, mỗi phòng đều đã tra qua hết....!"
"Dạ!" La thiên hộ chuyển thân bước ra ngoài, nhưng rồi phát hiện các cẩm y vệ không động đậy gì, quay lại nhìn, thấy mắt của họ vẫn còn trợn trừng nhìn chằm chằm vào dáng vẻ kiều mị của Hồng Lăng, miệng cằm như chảy dài xuống, thậm chí có người còn chảy nước miếng ra ngoài, y tức quá khì khói cả ra mũi, quát: "Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không đi sưu tra cho lão tử?!" Nói xong chậm bước ra ngoài, những cẩm y vệ khác lúc này mới tỉnh mộng, vội vã chạy loạn ra khỏi phòng, họ hét đi lục kiếm khắp nơi.