Nạp Thiếp Ký I
Chương 197 : Dẫn xà xuất động
Ngày đăng: 21:15 21/04/20
Dương Thu Trì nói với Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng: "Làm phiền hai người mang theo các cẩm y vệ hộ vệ khác lập tức trở về dịch trạm, mang tiểu hắc cẩu của ta đến đây, ta muốn dùng tiểu hắc cẩu truy tung." Nói xong, đầu không động đậy, ánh mắt thì hướng lên trên trần nhà, nháy nháy liên hồi.
Tống Vân Nhi không ngờ lại hận hận nhìn Dương Thu Trì, lại nhìn Hồng Lăng đang đứng cúi đầu hổ thẹn kế bên, hừ mũi một tiếng rõ to, rồi dậm chân quay ngoắt người quày quả ra khỏi phòng.
Nam Cung Hùng dường như không hề có phản ứng gì với ánh mắt của Dương Thu Trì, ngần ngừ một chút rồi nói: "Đại nhân, hay là tôi ở lại bảo hộ ngài đi."
"Không cần, nơi này còn có nhiều cẩm y vệ như vậy, không sao đâu, hai người các ngươi mau đi."
Nam Cung Hùng ôm quyền thưa: "Tuân lệnh!" Rồi chuyển thân đi ra cửa.
Kim sư gia nhất mực theo sau Dương Thu Trì là một người thông minh, thấy vậy vội vã chấp tay thưa: "Đại nhân, bỉ nhân cũng ra ngoài đó chờ." Nói xong bước ra ngoài phòng, nhưng quên đóng cửa lại. Dương Thu Trì cũng không thèm quản, cứ để mặc cho nó mở.
Những cẩm y vệ khác đều là người thông minh, tuy hò hét kéo bàn đổ ghế ở những phòng khác, nhưng không hề có một ai đến quấy rầy Dương Thu Trì và Hồng Lăng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Dương Thu Trì nhìn nhìn ngó ngó xung quanh phòng của Hồng Lăng, nhưng không nhìn nàng. Hồng Lăng hơi khẩn trương, không dám nói chuyện, thõng tay đứng một bên.
Dương Thu Trì bước lại cái giường lớn mềm mại ngồi xuống, vỗ vỗ gối gấm, nói với Hồng Lăng: "Đến đây!"
Hồng Lăng càng khẩn trương hơn, từ từ bước lại gần. Dương Thu Trì vụt kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh.
Dương Thu Trì rất tự nhiên quàng qua ôm eo nàng, cất giọng ra vẻ rất khoa trương: "Hồng Lăng, nàng thật là đẹp, ta hiện giờ muốn nàng, được không?"
"Bội phục!" Trung niên khen, "Vì sao ngươi biết ta ở trên đỉnh phòng?"
Dương Thu Trì không hề nhìn Hồng Lăng, chỉ vào cái tủ thấp nhỏ vừa rồi Nam Cung Hùng đã điểm chân lên: "trên đó ngoại trừ dấu chấn của hộ vệ ta, còn có vài dấu chân khác, tuy rất nhạt nhưng thứ dấu vết này không thoát được đôi mắt của ta."
"Lợi hại!" Trung niên lại khen: "Vậy người vì sao không trực tiếp phái những tên cẩu nô tài này bắt chúng ta? Sao lại dùng thủ đoạn bỉ ổi khi nhục Hồng Lăng để khiến chúng ta ra mạt?" Hỏi câu này, giọng nói thấp trầm của trung niên đầy sự phẫn nộ.
"Chúng ta mất khá nhiều thời gian mới xông lên lầu này, trong khi các ngươi cứ bình tĩnh chờ trên đỉnh phòng, cho thấy hoặc là ngươi là cao thủ về võ công, hoặc là có một hộ vệ có võ công thật cao ở bên cạnh ngươi. Chúng ta ở ngoài sáng các ngươi trong tối, hơn nữa các ngươi lại ở trên cao, dường như trùng hợp với cái cậu Thượng đả hạ, bất phí chá (Trên đánh xuống, chẳng phí công), chúng ta công kích từ dưới lên vừa thất thế vừa thua thiệt, hơn nữa, ta biết ngươi chẳng phải là người thường, ta không hy vong phát sinh một vụ lưu huyết."
Dương Thu Trì kiên nhẫn giải thích cho y, rồi nhìn lão hán lưng gù: "Người này hẳn là hộ vệ của ngươi. Kiếm đầu lão đâm đến như lôi đình vạn quân, lợi hại vô cùng, nếu như không có Hồng Lăng cô nương bảo hộ ta, ta nhất định là chết dưới kiếm của lão!" Nói xong, hắn chuyển đầu quay nhìn Hồng Lăng.
Lão hán lưng gù kia hừ một tiếng, không nói gì.
Hồng Lăng cô nương nghe Dương Thu Trì nói lời đầy, ngẩng đầu nhìn hắn, thần tình chợt vô cùng hoảng loạn, vội vã cúi gầm mặt.
Trung niên hỏi tiếp: "Vì sao ngươi biết ta sẽ vì Hồng Lăng cô nương mà hiện thân?"
Dương Thu Trì chỉ vào thảm: "Hai cái nệm ghế kia đã bạo lộ quan hệ của hai người. Chúng được đặt nằm kề sát nhau, đủ cho biết quan hệ của hai người mật thiết như thế nào. Hơn nữa..." Dương Thu Trì quay lại nhìn Hồng Lăng, "Thân phận của cô ta tố cáo cho ta biết, ngươi nhất định sẽ không chịu nổi hành động như thế của ta đối với cô ta."
Trung niên mắt lé kỳ quái hỏi: "Ngươi biết nàng ta là ai nào?"