Nạp Thiếp Ký I
Chương 204 : Tuyệt đỉnh huyền nhai
Ngày đăng: 21:15 21/04/20
Chạy được một lúc, Dương Thu Trì cảm thấy an toàn, nên bắt đầu yên tâm, hỏi: "Tiền bối sư phụ, người vì sao lại bắt hai tiểu thiếp của tôi vậy? Có chuyện gì không thể trực tiếp thương lượng với tôi sao? Người là sư phụ của Vân nhi, chuyện khó cách mấy tôi cũng sẽ đồng ý giúp người a."
"Không cần ngươi đồng ý." Nữ tử lạnh lùng đáp "Chỉ cần ngươi làm theo!"
Dương Thu Trì cảm thấy rúng động, ẩn ước cảm giác có gì không hay, nghe ý tứ qua lời nói của ả, thì yêu cầu của ả chính là mệnh lệnh, không còn có chỗ cho sự thương lượng, chỉ có thể tuân theo và chấp hành mà thôi. Người có vũ công cao cường sao lại ngang ngược thế chứ?
Chẳng lẽ ả này cũng tín phụng cường quyền như Mỹ quốc vậy? Đả đảo đế quốc chủ nghĩa! Dương Thu Trì tự gào thét trong lòng.
Đế quốc chủ nghĩa đương nhiên có thể hô đả đảo, nhưng người ở sau lưng hắn còn sử dụng cường quyền hơn cả đế quốc chủ nghĩa, nên Dương Thu Trì không dám hô đả đảo.
Lại đi thêm một đoạn nữa, Dương Thu Trì quay đầu lại hỏi: "Tiền bối sư phụ, có thể cho tôi biết phương danh của người hay không?"
Nữ tử ấy trách mắng: "Kêu loạn cái gì đó? Không biết lớn nhỏ!"
"CÔ không nói tên của mình, ta làm sao mà gọi? Cô bảo ta gọi cô là tiền bối, nhưng trông cô còn nhỏ hơn cả ta, chẳng làm nổi chức tiền bối đâu. CÔ là sư phụ của Vân nhi, cho nên ta mới gọi cô là sư phụ a."
"Ta họ Liễu, tên là Nhược Băng." Nữ tử đáp, lời vẫn lạnh lùng như băng.
"Liễu Nhược Băng, tên đẹp quá. Dương liễu thanh thanh giang thủy bình, văn lang giang thượng xướng ca thanh. Đông biên nhật đầu tây biên vũ, đạo thị vô tình khước hữu tình. (*) Tên hay! Liễu cô nương mặt như băng sương, nhưng một lòng cứ muốn đối tốt với Vân nhi, thật là ứng với câu Đạo thị vô tình khước hữu tình. Tên hay!" Dương Thu Trì tán dương không ngớt lời, cố sức vuốt mông ngựa.
(Chú (*): Đây là bài thơ Đường rất hay, tên là Trúc Chi Từ của Lưu Vũ Tích. Tạm dịch như sau:
Liễu xanh tha thướt bên dòng nước
Dương Thu Trì bước lên mấy bước, lớn tiếng gọi: "Chỉ Tuệ, Búp Bê bùn!"
Vẫn không có tiếng trả lời, bên tai chỉ toàn là gió núi lạnh thổi vù vù, cùng tiếng cành nhánh cây phát ra tiếng u u.
Lòng Dương Thu Trì tức thời chùn xuống, hắn hoản loạn cởi dây thừng ra, vừa cất tiếng gọi hai người vừa chạy loạn. Liễu Nhược Băng không hề can thiệp, tĩnh lặng đứng đó chờ.
Rất nhanh sau đó, Dương Thu Trì tìm khắp trọn chu vi quanh đó, đừng nói là Tần Chỉ Tuệ và Búp bê bùn, ngay cả con chuột nhắc cũng không có. Thạch trụ này cao như vậy, bốn bên trơn tuột như kính, chuột đồng chuột cống gì cũng chẳng thể trèo lên, mà cho dù có leo lên được, không có gì ăn cũng chết nhăn răng phơi xác mà thôi.
Dương Thu Trì tuyệt vọng, chạy đến trước mặt Liễu Nhược Băng, quát bảo: "Ngươi lừa người! Tiểu thiếp của ta căn bản không ở ở trên này!"
"Ta nào có nói họ ở trên này." Liễu Nhược Băng nói.
"Ngươi có nói qua rồi, ngươi nói Ngươi không muốn gặp tiểu thiếp của người thì không cần lên nữa - chẳng phải là vậy hay sao?" Dương Thu Trì tức giận quát, ngay sau đó tỉnh ngộ, bản thân hắn đã trúng kế rồi.
Quả nhiên, Liễu Nhược Băng lạnh lùng nói: "Ngươi không lên đây thì nhất định sẽ không thể nào gặp được tiểu thiếp của ngươi, nhưng ta không hề nói bọn họ ở trên này."
Dương Thu Trì tức giận phát điên: "Ngươi , ngươi, ngươi..." Ngươi cả nửa ngày mà chẳng nói ra được cái gì nữa, không thể làm gì người ta được, hắn ngồi bẹp xuống đất thở phì phò.
Liễu Nhược Băng bước đến một khối đá ngồi xuống, lột cái khăn đen trùm kín đầu xuống, lộ ra mái tóc xanh tùy gió phiêu đãng. Gío núi thổi từ sau tới, thổi loạn mái tóc dài của nàng, che kính nửa gương mặt, cái khăn bịt mặt cũng bị gió thổi tốc lên một chút, lộ ra cái cằm xinh tươi trắng mịn.
Dương Thu Trì ngồi bó gối, hai tai ôm vai: "Nói đi, bắt ta đến đây làm gì?"
Liễu Nhược Băng quay lại lạnh lùng nhìn Dương Thu Trì: "Thật đơn giản: quay về lập tức bỏ vợ Phùng Tiểu Tuyết của ngươi, minh môi chánh thú cưới Vân Nhi về làm vợ." Dừng lại một chút, nàng ta lại quay đầu nhìn về eo núi đầy màu sắc ở phía xa, nói tiếp: "Nếu không, ngươi sẽ ở trên vách núi này cho tới già tới chết!"