Nạp Thiếp Ký I
Chương 205 : Cả đời chỉ sống với một người
Ngày đăng: 21:15 21/04/20
"Cái gì?" Dương Thu Trì cả kinh kêu lên một tiếng lớn, sao lại gặp phải cái thứ điên này không vậy trời, lúc trước Bạch thiên tổng cũng muốn hắn bỏ Phùng Tiểu Tuyết để cưới con gái Bạch Tố Mai của lão, hiện giờ sư phụ của Tống Vân Nhi cũng muốn hắn bỏ vợ cưới đồ nhi của bà ta, sao hắn cứ phải gặp cái thứ điên này mãi thế?!"
Vừa rồi đi lâu như thế, một người cũng không thấy, Liễu Nhược Băng nói trong phương viên trăm dặm không có người, nói như thế đương nhiên không hề phóng đại, hơn nữa hắn nếu ở trên tảng đá cao bằng tòa lầu mấy chục tầng mà ngay cả chuột cũng không có một con này, nếu không đói chết thì cũng khát chết!
Dương Thu Trì cười hắc hắc muốn làm cho khí phần tích cực hơn một chút: "Ngươi đem ta lưu ở trên này, ta không đói chết thì cũng khát chết, và đồ nhi của ngươi coi như không có chồng rồi."
"Bên đống đá bên kia có một tiểu sơn động, bên trong đó có đồ ăn thức uống, nơi này cứ ba ngày lại đổ mưa, đủ nước cho ngươi uống. Ngươi không đói hay khát chết được đâu."
Liễu Nhược Băng vốn đã chuẩn bị sẳn sàng, Dương Thu Trì khóc cũng không được mà cừơi cũng không xong, hỏi: "Ngươi không sợ hiện giờ ta đáp ứng ngươi, quay về rồi phản hối hay sao?"
"Cấp cho ngươi ba ngày, ngươi không bỏ vợ thì ta đem ả giết chết luôn." Liễu hược Băng nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp, từ từ nhẹ buông tiếng. Có điều trong lời này mang theo vẻ lãnh khốc và kiên định, khiến cho Dương Thu Trì rúng động toàn thân. Thứ người này nói là làm, võ công cực cao, cho dù giấu Phùng Tiểu Tuyết trong quân đội cũng không thể tránh được ả lẻn vào đánh lén. Hơn nữa, giấu được một ngày một bửa, chứ nào có thể giấu được trọn đời?
Đánh thì đánh không lại ả, dùng súng thì không được, ả là sư phụ của Vân nhi, hai tiểu thiếp của hắn còn trong tay ả, do đó không thể bắn chết hay làm ả bị thương, chạy thì chạy không được, xem ra chỉ có thể điều đình với ả, hy vọng ả động tình mà hiểu cho cái lý bên trong.
Dương Thu Trì nỗ lực lấy lại nụ cười: "Ta biết lão nhân gia ngài đối tốt với Vân nhi, nhưng người đã hỏi qua ý kiến của Vân nhi hay chưa? Vân Nhi chỉ coi ta là ca ca, có thể đây chỉ là một chút lòng ưu ái của người, chứ Vân Nhi có thễ chẳng đồng ý đâu." Trong lúc nói, Dương Thu Trì tự biết rất rõ, Tống Vân Nhi đồng ý cả trăm lần ấy chứ.
"Điều này ngươi không cần quản! Ngươi chỉ cần đáp ứng là được rồi." Liễu Nhược Băng vẫn nhìn về phương xa.
"Vì sao lại không quản? Muội ấy không đáp ứng, chẳng phải là phí công của tiền bối hay sao?"
"Nó sẽ đáp ứng."
Rèn sắt khi còn nóng, Dương Thu Trì quyết định tận dụng cơ hội: "Đúng a, lão nhân gia ngài cũng biết đó, Tiểu Tuyết là một người vợ hiền... đó là, là một dâu thảo, hơn nữa lúc tôi sa sút tinh thần, lúc bần cùng, nàng ấy chẳng chán ghét tôi, nhất tâm nhất ý sống cùng nhà tôi, chiếu cố cho mẹ tôi, lúc đó tôi.... tôi là một tến ngốc, lưu manh thô lỗ, uống say xong rồi thường về đánh nàng ấy mắng nàng ấy, nàng ấy đều im lặng cam chịu. Một người vợ đủ cả tam tòng tứ đức hiền hậu như vậy, tôi làm sao mà bỏ cho đoạn đành a?"
Liễu Nhược Băng xoay đầu lại nhìn Dương Thu Trì, mạng màu đen che kín mặt, nhìn không rõ biểu tình.
Dương ThuTrì nói tiếp: "Tiền bối, người hãy nghĩ coi, nếu như tôi khuất phục với người, bỏ Tiểu Tuyết, cưới Vân nhi, nếu sau này có một người có võ công lợi hại hơn, bức tôi bỏ Vân nhi cưới con gái y, thì tôi làm thế nào?"
"Không có ai trên đời này có võ công lợi hại hơn ta!" Lời của Liễu Nhược Băng thật nhẹ, nhưng đầy rẫy sự tự tin.
Dương Thu Trì ngẩn ngơ, thầm nghĩ bà cụ non này thiệt là điên lậm, chẳng hiểu gì cái câu nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên hết! Nhưng mà, lời này hắn chẳng dám nói với nàng ta, mắt hơi chuyển, nói tiếp: "Nếu như hoàng thượng nhìn trúng ta, muốn ta bỏ Vân nhi cưới công chúa, nếu không thì giết chết ta thì sao? Người chẳng lẽ đi giết luôn hoàng thượng nổi sao?
Liễu Nhược Băng bẽ gãy cọng cỏ trong tay, đáp: "Giết hoàng thượng chẳng phải là chuyện gì quá khó!"
Dương Thu Trì giật nãy mình, cái này không nói chơi được, vội vã tiếp: "Cho dù người có giết đơợc hoàng thượng, nhưng thánh chỉ của hoàng thượng hạ rồi, người dù sao cũng chẳng thể giết hết nhiều người chấp hành thánh chỉ như vậy a?"
Liễu Nhược Băng quẳng hai cọng cỏ trong tay đi, quát mắng: "Chuyện sau này thì để sau này tính, ta bây giờ hỏi ngươi, ngươi có chịu bỏ vợ cưới Vân nhi hay không?"
Sao lại quay trở lại mốc cũ rồi? Dương Thu Trì dúm dó mặt tự kêu khổ liên hồi, gượng cười đáp: "Người vừa rồi chảng phải nói là để cho tô, Tiểu Tuyết và Vân nhi ba người sống bên nhau là được hay sao?" Trong lời hắn rõ ràng là có ý hỏi nếu đã để Vân nhi làm tiểu thiếp, thì sao lại bắt ta bỏ vợ cưới Vân nhi làm gì?
Liễu Nhược Băng đáp: "Đó là ý nghĩ trước kia của ta, nhưng hiện giờ ta phát hiện, cho dù Vân nhi có làm tiểu thiếp của ngươi, ngươi có nhiều tiểu thiếp như vậy, nó sẽ chẳng thấy khoái lạc gì. Ta chỉ có một đồ nhi này, nó giống như con gái ruột của ta. Ta không thể để nó chịu ủy khuất. Ta hiện giờ muốn cả đời này ngươi chỉ ở bên cạnh một mình nó mà thôi!"