Nạp Thiếp Ký I
Chương 206 : Phật cũng phát tức
Ngày đăng: 21:15 21/04/20
"Nhưng mà, nhưng mà tôi đã có nguyên phối và tiểu thiếp, bọn họ đối với tôi rất tốt, tôi không thể cô phụ bọn họ."
Liễu Nhược Băng phóng người đứng dậy, trừng mắt nhìn Dương Thu Trì, hai mắt hàn quang chớp ngời: "Hôm nay ta phá lệ nói với ngươi nhiều như vậy, ta không muốn nói nữa." Xong chuyển người, hai tay ôm vai, nhìn trời âm trầm ở xa, "Có hai con đường ngươi có thể chọn: một, bỏ vợ cưới Vân nhi, ngươi và nó ở với nhau suốt đời; hai, lưu tại tuyệt bích cao vợi này sống cô độc suốt đời!"
Thần thái cao ngạo của Liễu Nhược Băng kích phát ngạo khí của Dương Thu Trì, hắn từ từ nói với giọng cực kỳ kiên định: Phùng Tiểu Tuyết là vợ của ta, vợ của ta chỉ có một mình Phùng Tiểu Tuyết! Vô luận là thế nào, ta không thể bỏ nàng ấy!"
Liễu Nhược Băng hơi giật mình, có điểm không tin, ngẫm nghĩ một chút, từ từ quay lại nói: "Ta giúp ngươi giết vợ Phùng Tiểu Tuyết của ngươi, ngươi rốt cuộc cũng lấy Vân nhi mà thôi."
Dương Thu Trì cả kinh, ngồi phắt dậy khinh khủng quát: "Ngươi dám!?" Ngay sau đó hắn nghĩ, chỉ sợ Liễu Nhược Băng chẳng có gì là không dám làm, nên vội giơ tay cao lên trời: "Ta xin thề với trời đất! Nếu ngươi mà giết nương tử Phùng Tiểu Tuyết của ta, cả đời này ta chẳng thèm nhìn mặt Tống Vân Nhi nữa, chứ đừng nói gì cưới ả! Ta xin thề!"
Liễu Nhược Băng hơi chấn động, chút sau mới khe khẽ gật đầu: "Được, ta không giết ả." Nói xong bước đến cạnh huyền nhai, quay đầu lại bảo: "Đêm nay ngươi hãy nghĩ kỹ đi, ngày mai ta sẽ đến hỏi ngươi tiếp!"
Tiếp sau đó nàng ta chợt nhún người, nhẹ nhàng bay xuống huyền nhai.
Dương Thu Trì kêu a lên một tiếng, nếu mà ả ta té chết, hắn cũng chẳng sống nổi, nên vội chạy ra xem. Nhưng huyền nhai quá cao, hắn không dám đến sát biên, chỉ có thể phục người xuống, trườn ra, từ từ đến sát vách đá, nhìn xuống dưới, cảm thấy đầu óc tức thời xây xẩm, cảm giác toàn thân như muốn rơi xuống vậy, biết là phản ứng của chứng sợ độ cao, ai ai cũng vậy, cho nên vội vã nhắm mắt lại, rụt cổ, hai tay túm chặt lấy cỏ ở cạnh huyền nhai, hai chân móc chặt vào trong đất.
Dừng một chút, Dương Thu Trì mới từ từ mở mắt, lần từng chút một ra ngoài quan sát, cuối cùng cũng nhìn rõ động tỉnh bên dưới. Dưới đó cây cỏ chỉ có khoảngngón tay, và Liễu Nhược Băng bấy giờ đang cưỡi con ngựa màu hồng, đã biến thành một điểm nhỏ xíu chạy về nơi xa.
Không biết ả ta làm sao mà xuống tới đó được, nhất định là phi thân xuống, khi rơi đến độ cao nhất định, vung phi trảo bắt cây tùng nhỏ đó, sau đó lại thuận theo dây thừng xuống tới mặt đất, rồi phất tay thu hồi dây thừng. Dù gì thứ vách núi này đối với cao thủ võ công như ả chẳng khác gì chốn bằng phẳng.
Dương Thu Trì dầm mưa nhanh chóng gạt hết đất đá trên khối đá đó đi, muốn tìm bờ rìa của nó, để lật nó lên. Hắn lần tìm cả buổi mà chẳng thấy mép tảng đá đâu, bấy giờ mới biết thì ra cột đá dựng thành huyền nhai này là liền một khối, đất đai trên đây chỉ là thứ do gió thổi tới lưu lại những mấy trăm năm. Có điều tầng đất rất mỏng, chỉ đào hai ba cái đã lộ ra bản thể của lớp đá bên dưới.
Chờ Dương Thu Trì hiểu rõ vấn đê này, mưa như trút nước đã biến hắn thành một con chuột lột!
Tiểu thuyết võ hiệp hại chết người rồi! Dương Thu Trì thầm mắng, nếu như đã ướt rồi, thì không còn cố kỵ gì nữa, hắn nhanh chóng đào một rảnh thoát nước, xong đem đất đai cỏ lá đắp trước động thành một đê bao, như vậy, nước đọng lại trên mặt đất không còn thấy nữa.
Dương Thu Trì chui vào trong tiểu sơn động, vẫy vẫy người, không vẫy còn tốt, vẫy rồi mới thấy lớp áo quần ướt dính vào người thật lạnh. Hắn nhanh chóng đưa tay ra ngoài, mượn nước mưa rửa sạch hai tay, dù gì nơi này cũng là chỗ khỉ chẳng ho cò chẳng gáy chuột cũng không bén mãng lên, không cần phải mắc cỡ thẹn thò gì, cho nên hắn cởi súng đặt qua một bên, sau đó cởi quần áo giày vớ, đưa ra ngoài động giặt sạch, sau đó vắt khô, tiếp đó bày ra chỗ sơn động chưa thấm nước để phơi.
Một trận gió thổi tới, mũi Dương Thu Trì cảm thấy nhột, nhảy mũi một cái rỏ to, thân hình trần truồng như nhộng nổi đầy gai ốc, nên hắn nhanh chóng lấy chăn mền quấn quanh người.
Trên người đã ấm áp rồi, nhưng chân trần vẫn còn lạnh ngắt, rất may là chỗ đặt làn thức ăn nhô lên giống như cái trống, địa thế cao hơn bình thường, đủ cho hắn ngồi xếp bằng lên đó.
Dương Thu Trì quấn chặt mền ngồi xuống, lấy hai chân rúc vào trong, chỉ thò cái đầu ra, cảm thấy ấm áp thoải mái hơn, nhưng dường như trên đầu có gì không ổn. Hắn lắc lưu mấy cái, mới biết thì ra trên đầu còn có một cái mũ thư sinh ướt sũng.
Hắn nhanh chóng lột phăng mũ xuống, đặt nó sang một bên. Tóc hắn lúc sáng đã được tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền chảy dùm, rồi buộc lại thành từng lọn,. Hắn vuốt một hồi, cũng cảm thấy ướt sũng, cho nên mở nó ra, dùng cái mũ thư sinh vắt khô nước xong bỏ tóc vào trong đó dùng hai tay chà sát một hồi, sau đó lại vắt cái mũ tiếp. Khi tóc hơi khô, hắn đặt cái mũ sáng một bên.
Bận rộn cả buổi, Dương Thu Trì bấy giờ nhảy mũi thêm vài lần liên tiếp nữa, cho nên nhanh chóng rúc người vào trong chăn.