Nạp Thiếp Ký I
Chương 21 : Nước mắt lưng tròng
Ngày đăng: 21:13 21/04/20
Ba người đi thẳng về phía tây, hướng đi ngang Cao Bằng Khách Sạn. Trên đường đi, Dương mẫu không dám hỏi han gì về chuyện liên quan đến luồng quái phong cuốn rút Dương Thu Trì đi như thế nào, sợ con trai lại nhớ đến điều khủng bố đó mà bệnh tình thêm trầm trọng, chỉ dám nói đến những chuyện phát sinh từ đó tới giờ liên quan đến các tiệm quán bên đường, hoặc kể về những chuyện đáng vui đáng cười.
Khi đi qua Cao Bằng khách sạn, Dương Thu Trì nhớ đến cái đùi hổ của mình gửi, bèn bảo: "Mẹ, tiểu Tuyết, hai người chờ một chút, con vào trong khách sạn lấy này chút rồi về."
Dương mẫu vội chụp Dương Thu Trì giữ lại, nói: "Không cần đâu, con à, chỗ này cái gì cũng mắc. Chúng ta về nhà đi, mẹ và tiểu Tuyết sẽ làm cho con ăn mấy món ngon mà."
Dương Thu Trì cười cười đáp: "Mẹ, không phải vậy. Hôm nay con đánh chết một con hổ, để lại hai cái đùi lão hổ trong khách sạn này, nhờ họ chế biến mấy món đó mà."
Vừa nghe con trai nói đánh chết hổ, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết cùng kinh sợ nhìn nhau một cái, rồi đưa tay sờ loạn trên trán Dương Thu Trì: "Con bị thương chỗ nào trên đầu? Để ta coi coi."
Dương Thu Trì nắm giữ tay hai người lại, nói: "Mẹ, tiểu Tuyết, con không sao, hai người đừng có lo mà."
Trong lúc đang nói, điếm tiểu nhị từ trong khách sạn nghe tiếng đã chạy ra, vừa thấy Dương Thu Trì, hắn lập tức vui cười hớn hở: "Khách quan ngài đến rồi, cái món lão hổ cách thủy đã chuẩn bị xong rồi, để tôi gói cho ngài mang về."
"Cực cho ngươi quá!"
Dương mẫu nghe thế, quả nhiên là có chuyện này thật, bèn bỏ tay con trai ra. Phùng Tiểu Tuyết ngẩng mặt nhìn Dương Thu Trì, có điểm gì đó sùng bái: "Phu quân, có thật là huynh đánh chết một con hổ không?"
"Đúng vậy."
Dương Thu Trì cười nói: "Lúc trưa là tiền thưởng, hiện giờ là tiền công, phải khác nhau chứ! Ngươi giúp ta làm món ngon tuyệt hảo như vậy, tiền công này phải trả cho ngươi!" Không nhiều lời gì nữa, hắn liền chụp tay điếm tiểu nhị, nhét hai đồng tiền vào tay y.
Điếm tiểu nhị lại từ chối thêm một lúc nữa, sau thấy mãi không xong, bèn thu lấy rồi luôn miệng cảm tạ.
Li khai Cao bằng khách sạn, ba người Dương Thu Trì tiếp tục cất bước. Dương mẫu liếc nhìn Dương Thu Trì, đắn đo một chút, rồi hỏi: "Con à, vừa rồi sao có chút mà con lại cho điếm tiểu nhị nhiều tiền như vậy a? Hai đồng tiền đó chẳng phải là hai trăm văn sao, đủ chúng ta chỉ tiêu nửa tháng đấy." Lời của bà nghe có vẻ rất đau lòng tiếc của.
Dương Thu Trì cười cười, vừa định trả lời, Phùng Tiểu Tuyết đã nói: "Mẹ, mẹ đừng để ý, phu quân có thể bình an trở về, chẳng đáng cao hứng sao, chuyện tiền bạc chúng ta từ từ kiếm."
"Dù là vậy, nhưng nấu cái món này tiền công giỏi lắm là ba chục văn tiền, còn hai đồng kia những hai trăm văn a..." Dương mẫu quả vẫn còn đau lòng.
Dương Thu Trì biết có nói nhiều cũng vô ích, liền dừng lại, gọi: "Mẹ!" Con tiểu hắc cẩu cứ lẻo đẻo theo sau Dương Thu Trì lúc này cũng dừng lại, ngồi trên đất ngữa cổ nhìn hắn.
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết ngạc nhiên dừng lại nhìn Dương Thu Trì.
Hắn dùng một tay cầm lấy tay của Dương mẫu, tay còn lại mò vào lòng, rút ra túi tiền thêu hoa ra, mở miệng túi đổ hết số bạc trong đó vào tay Dương mẫu: "Mẹ, trong này có mười bảy lượng bạc, mẹ giữ lấy đi."
Dương mẫu vừa nghe thấy thế liền giật mình cả kinh, vô thức nắm chặt số bạc trong tay lại, trợn mắt nhìn Dương Thu Trì, rồi quay nhìn Phùng Tiểu Tuyết, từ từ đưa tay lên, cẩn thận xòe ra, lộ ra vài khối bạc trắng, mượn ánh đèn từ hàng quán hai bên đường nhìn cho thật kỹ. Phùng Tiểu Tuyết cũng bước lại cúi đầu nhìn.