Nạp Thiếp Ký I

Chương 22 : Gia Cảnh Thanh Bần

Ngày đăng: 21:13 21/04/20


Dương mẫu nheo mắt nhìn ngắm một hồi, có lẽ là do ánh đèn hôn ám, hoặc là do già cả mắt mờ, nên không dám xác định đây có phải là bạc thật hay không. Bà nhìn Phùng Tiểu Tuyết, hy vọng từ trong mắt con dâu tìm ra đáp án.



Bà đã lâu không thấy nhiều bạc như vậy, trừ lần duy nhất cưới vợ cho con trai, đi mượn đông mượn tây mới có số bạc gần bằng số này. Hiện giờ thời buổi khó khăn, có thể có một hai trăm văn tiền là đã khiến lão phụ nhân này hưng phấn rất lâu rồi, huống chi là đến mười bảy lượng bạc trắng. Khoản này tương đương với một vạn bảy trăm văn tiền chứ không chơi!



Phùng Tiểu Tuyết cũng không dám xác định số bạc này là chân hay giả. Dương mẫu chỉ có thể tìm được từ ánh mắt nàng sự mê mang và hưng phấn, bèn nâng một miếng bạc lên khẽ cắn một cái, sau đó chùi chùi, rồi hai mắt sáng bừng: "Đúng rồi! Là bạc thật!" Bà vừa khẩn trương vừa run lẫy bẫy nói: "Con ơi, con lấy đâu ra nhiều bạc vậy? Không phải là con đi trộm chứ..."



Phùng Tiểu Tuyết nói: "Mẹ..., mẹ đừng có nghĩ loạn như vậy, phu quân không phải là loại người như vậy đâu!"



Dương Thu Trì lấy tờ giấy cầm đồ từ trong lòng ra: "Mẹ, con đem cầm con hổ đánh được hôm nay được mười lượng, đây là phiếu cầm đồ, mẹ xem đi. Còn có năm lượng là do hôm nay con giúp huyện lão thái gia phá án, được tri huyện lão gia thưởng cho đấy. Còn lại mấy lượng là do thiên kim của Tống tri huyện tặng cho."



Dương mẫu bán tín bán nghi, nheo mắt nhìn Dương Thu Trì, hy vọng có thể nhìn ra chân giả từ trong mắt hắn.



Từ ánh mắt không hề tín nhiệm của Dương mẫu, Dương Thu Trì hiểu rõ, cái gã ngỗ tác mà mình tá thi hoàn hồn vào này nhất định chẳng phải là kẻ tử tế gì, nhất định là lừa gạt bịp bợp không chuyện gì không dám làm. Nhưng có lẽ là kỹ thuật lừa của hắn không cao, nên rốt cuộc chẳng kiếm ra bao nhiêu tiền, vẫn để cho lão mẫu và lão bà sống trong cảnh nghèo hèn đói rét.



Dương Thu Trì chân thành nhìn Dương mẫu: "Mẹ, những điều con nói đều là thật cả, mẹ không tin thì cứ kiểm nghiệm phiếu cầm đồ, hoặc đi hỏi tri huyện lão gia hay bọn bộ khoái có mặt ở đó xem, ngoài ra còn có Tống Vân Nhi nữa..."



Dương mẫu thấy Dương Thu Trì có vẻ sốt ruột, nghe khẩu khí nhất định không phải là giả, bèn vội nói: "Mẹ tin con! Mẹ tin rồi!" Rồi bà nắm chặt tay Dương Thu Trì, "Con à, mẹ thật là cao hứng, con của ta thiệt là có bản lĩnh, mẹ sao mà không cao hứng cho được!"



Phùng Tiểu Tuyết cũng nói: "Đúng đó mẹ, chúng ta về nhà thôi, về nhà ăn uống. Phu quân mệt nhọc suốt cả ngày rồi."


Phùng Tiểu Tuyết chen lời: "Mẹ, phu quân chọn cái tên này dễ nghe lắm, so với cái tên cũ hay hơn nhiều, hãy gọi bằng tên đó đi!"



Dương mẫu tuy cảm thấy cái tên này nghe nho nhã quá, so với thân phận ngỗ tác học đồ không xứng chút nào. Nhưng nếu con trai đã thích, con dâu cũng cảm thấy được, nên đành bảo: "Được rồi, ngày mai mẹ sẽ cho mọi người biết con đã cải danh rồi."



Dương Thu Trì lại hỏi: "Mẹ, con xảy ra chuyện khi nào?"



Tiểu Tuyết thấy hai người nói chuyện, bèn đứng lên đi nấu cơm.



Dương mẫu gạt lệ đáp: "Trưa hôm qua con đi đưa linh cữu cho nhà Vương đại hộ, đi không lâu thì có người chạy về báo, đoàn đưa linh cữu vừa lên núi một lúc thì có một trận gió đen cuốn tới hút con lên không, sau đó không thấy đâu nữa. Mẹ và vợ con nghĩ con đã chết ở đó rồi, cả ngày nay khóc đến chết đi sống lại ấy..." Lời nói của bà lại bắt đầu nghẹn ngào.



Phùng Tiểu Tuyết một mặt vo gạo một mặt tiếp lời: "Sau đó nghe bộ khoái đến nhà nói chàng về rồi, thiếp và mẹ vui sướng như điên, mẹ còn cảm tạ ông trời liên tục nữa đấy!"



Dương mẫu gật gật đầu: "Đúng vậy, ông trời có mắt mới để Dương gia ta không tuyệt hậu a. Nếu như con không sinh được đứa con nào mà chết đi, ta, ta làm sao đối đáp với phụ thân đã mất của con chứ!"



Phùng Tiểu Tuyết nghe lời này, sắc mạt liền tái ngắt, cúi thấp đầu, chớp mắt lia lịa.



Dương Thu Trì hỏi: "Mẹ, con và Tiểu Tuyết kết hôn bao năm rồi?"



"Bốn năm rồi!" Dương mẫu thở dài, "Tiểu Tuyết mãi vẫn không hoài thai, mẹ gấp muốn chết đây."