Nạp Thiếp Ký I
Chương 23 : Phụng mệnh nạp thiếp
Ngày đăng: 21:13 21/04/20
Dương Thu Trì vỗ vỗ đầu, mặt đầy thống khổ: "Sao cái gì mình cũng không nhớ hết thế này!"
Phùng Tiểu Tuyết đã để gạo vo xong trên bàn, đang đi qua bỏ thêm củi vào lò, thấy Dương Thu Trì vỗ đầu bức tai, vội bước lại nắm tay Dương Thu Trì: "Phu quân, chàng bị quái phong cuốn đi nên mới sinh bệnh, cái gì cũng quên hết mà. Từ từ sẽ tốt lên thôi." Tuy là nói như vậy, nhưng trong tâm lý của nàng lại mong phu quân đừng có nhớ gì đến khoảng thời gian ăn uống say sỉn rồi về đánh lão bà lúc trước nữa.
Dương mẫu cũng nói: "Đúng rồi, hài nhi đừng có gấp, mẹ và con từ từ nhớ lại, sau này sẽ nghĩ ra hết thôi." Tuy miệng thì nói vậy, nhưng lòng Dương mẫu lại nghĩ, con trai trước đây trong nhà có thứ nào có giá trị đều đem bán sạch đi cờ bạc, căn bản chẳng khiến bà yên tâm, hôm nay con trai quay về giống như trở thành người khác, chẳng những hiếu thuận lại biết nghe lời, lại loáng cái đã đưa cho mình bao nhiêu là bạc. Trong lòng Dương mẫu thật ra lại hy vọng hài tử tốt nhất là đừng nhớ những chuyện trước đó nữa, cứ là một đứa con trai ngoan thế này thì chẳng còn gì tốt hơn nữa.
Dương Thu Trì kéo Phùng Tiểu Tuyết để cho nàng ngồi xuống. Phùng Tiểu Tuyết biết khối bớt đen trên mặt trái rất dễ sợ, liền ngồi bên trái để Dương Thu Trì để che nó đi. Nàng muốn như thế phu quân sẽ không thấy nửa bên mặt có bớt đen của mình nữa.
Quả nhiên, không có bớt đen, nhìn Phùng Tiểu Tuyết thập phần xinh đẹp. Lòng Dương Thu Trì liền dậy nên một chút nhu tình, nhẹ ôm bờ eo của nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu tuyết, mẹ nói chúng ta kết hôn bốn năm rồi, sao nàng cứ mãi không hoài thai?"
Vừa đề cập đến chuyện này, thần sắc của Phùng Tiểu Tuyết ảm đạm lại ngay, nhẹ lắc đầu không nói.
Dương mẫu ngồi một bên than: "Ai! Đã tìm nhiều thầy lang xem qua rồi, thuốc cũng uống nhiều rồi, các miếu bồ tát quanh đây cũng đi lễ bái hết rồi, thế mà không có tin tức gì, Dương gia chúng ta sau này sao đây a! Ai"
Phùng Tiểu Tuyết khẽ đưa mắt nhìn Dương mẫu, rồi cúi đầu, khẽ nói: "Mẹ, chúng ta chẳng phải đã bàn kỹ rồi sao, chờ có tiền rồi, nạp cho phu quân một người thiếp, để cho Dương gia truyền tông tiếp đại đó sao?"
Nạp thiếp?! Dương Thu Trì giật mình, nạp thiếp? Nhớ đến những tiểu thiếp trong phim chuyên nghề hiểu biết lòng người, khôn ngoan xinh đẹp, nhiệt tình như lửa trên giường, thỏ thẻ ưỡm ờ, vừa nóng bỏng vừa ngoan hiền mà lòng hắn lập tức dậy sóng.
"Ai...!" Dương mẫu thở một hơi dài , nói: "Nói thì nói như vậy, chứ nhà ta làm gì có nhiều tiền a?"
Dương Thu Trì cảm giác thân thể của Phùng Tiểu Tuyết hơi run, biết lời vừa rồi của Dương mẫu làm thương hại nàng, liền nói: "Chúng ta có thể cưới được Tiểu Tuyết là phúc khí nhà ta. Tiểu Tuyết ôn nhu biết chuyện, lại cần mẫn nhanh nhẹn, tốn năm trăm lượng cưới về cũng đáng!"
Phùng Tiểu Tuyết nghe Dương Thu Trì nói thế, ngẩng đầu cảm kích nhìn hắn một cái.
Lúc này, cơm đã sôi ùn ục, Phùng Tiểu Tuyết nhẹ thoát khỏi vòng tay Dương Thu Trì: "Cơm sắp chín rồi!" Dứt lời nàng đứng lên đến bên bếp mở nắp nồi dùng đủa khuấy, vừa làm vừa dỏng tai hóng chuyện.
Dương mẫu cũng phát giác lời vừa rồi nói có điểm không ổn, liền phụ họa nói theo: "Thì vậy! Tiểu Tuyết hiếu thuận vô cùng, nhà ta cưới được nó đúng là phúc khí. Điều khả tiếc là..."
Dương Thu Trì biết Dương mẫu lại định nói đến chuyện Phùng Tiểu Tuyết không thể sinh con, bèn nhanh chóng chuyển đề tài: "Mẹ! Không nạp thiếp không được sao?"
"Đương nhiên không được!" Dương mẫu xụ mặt nói, "Con quên rồi sau, tiết thanh minh năm rồi chúng ta về quê lão gia để con viếng mồ mã cha, nhưng vì năm đó con chưa có con cái, Dương gia lão thái gia không cho con vào từ đường tế tổ! Dương lão thái gia còn nói, nếu con không sinh cho được một đứa con, thì sau này đừng có mong gì bước vào từ đường của Dương gia nửa bước!"
"Có chuyện nghiêm trọng vậy sao? Sao lại có đạo lý bức người ta sinh con chứ! Họ khi dễ con không sinh được đứa nào sao? Con quyết định sanh luôn mười đứa dẫn đến cho họ biết mặt!" Dương Thu Trì giả vờ bi phẫn, kỳ thật trong bụng cao hứng gần chết!
Thì là vậy, tam thê tứ thiếp là chuyện nam nhân nào chẳng mơ ước, chỉ là không dám chính miệng nói ra mà thôi. Hiện giờ có hiệu lệnh của "Dương Thị Tổ Tông", chính là cái cớ vừa lớn vừa tuyệt diệu, diễm phúc này xem ra hắn được hưởng là cái chắc rồi! Bụng Dương Thu Trì thì cười hề hề như tặc tử nhưng chẳng dám lộ ra, cố nặn ra một bô dạng hết cách trên gương mặt.
"Mười đứa? Ai! Nhà chúng ta chỉ cần có tiền để cho con cưới một cô vợ nhỏ, sinh được một đứa con thì ta đẹp mặt rồi, cũng phải đạo với phụ thân nơi chín suối của con rồi. Ai...!" Dương mẫu than dài và nói như thế.