Nạp Thiếp Ký I

Chương 353 : Cắm sừng

Ngày đăng: 21:16 21/04/20


Thần tình của Thủy Uyển Kỳ hoảng hốt, bao: "Nhưng tối hôm trước hắn lại bị một nghiên mực của ta đánh vào đầu! Ta thật là lo, không chừng cái nghiên mực đó..."



"Không không, sẽ không đâu." Nha hoàn an ủi, "Đó là chuyện của hôm trước nữa rồi. Và cũng tại tên Bành Tứ đáng chết ấy, ai bảo y động chân động tay lội kéo phu nhân, thật là ăn phải tim gấu mật báo rồi. Phu nhân không cần lo lắng, cho dù có phải, ai có thể khẳng định Bành Tứ là bị cái nghiên mực đó của phu nhân đánh chết chứ, chuyện này đã qua hai ngày rồi."



"Ai!" Thủy Uyển Kỳ lại than dài, "Chỉ mong là thế, nhưng mà, ta xem Dương tước gia không phải là nhân vật thường, lợi hại đó nghe, cả ngày nay đều bận rộn đi khắp nơi tra xét, nói không chừng y có thể tra ra điều gì đó..."



"Đúng vậy, con thấy muội muội của tước gia rất lợi hại, lúc nói chuyện buổi trưa và buổi tối, cô ta cứ dùng lời nhử phu nhân."



Nói đến Tống Vân Nhi, Thủy Uyển Kỳ càng tâm sự trùng trùng: "Đúng a, ta cũng nhìn ra được, nói không chừng bọn họ đã thực sự biết được điều gì đó rồi."



"Đừng có lo, phu nhân, Bành Tứ đó không chết trong phòng chúng ta, lúc phu nhân dùng nghiên mực đập đầu y, chỉ có phu nhân và con có mặt ở đương trường. Hai chúng ta không nói thì có ai có thể chứng minh phu nhân dùng nghiên mực đập vào đầu y chứ!"



"Thật vậy sao?" Thủy Uyển Kỳ từ từ chuyển đầu lại nhìn tiểu nha hoàn, cười lạnh: "Thúy Hoàn, ngươi thật không nói sao? Ngươi không nói thì người ngoài làm sao biết? Và những bọn cu li ngoài bến làm sao đều biết hết vậy?"



Tiểu nha hoàn tên gọi là Thúy Hoàn đó nghe vậy sợ run bắn người, quỳ xuống dập đầu lia lịa: "Phu nhân, nô tì sai rồi, nô tì chỉ nói chuyện phiếm với mấy nha hoàn khác trưa qua, nô tì không thể ngờ là tối đó Bành Tứ lại chết. Đều là do bọn nha hoàn người hầu đó mau mồm mép, đem chuyện này truyền ra ngoài."



"Ạ? Như vậy là chuyện này không thể nào trách ngươi được phải không?" Thủy Uyển Kỳ nhìn bàn tay mình, da dẻ trắng nỏn, vừa dài vừa đẹp. Đột nhiên, ả giương tay ra, bách một phát đã cào vào mặt của nha hoàn đang quỳ dưới đất, khiến gương mặt trắng nhỏ của cô bé tức thì xuất hiện mấy dấu máu đào.



Nha hoàn Thúy Hoàn kêu lên một tiếng mẹ ơi thảm thiết, ôm mặt không dám né tránh, chỉ quỳ dưới đất khóc ròng.



Thủy Uyển Kỳ không coi chuyện đó là gì cả, từ từ lau da thịt vấy máu trong kẻ ngón tay, lạnh lùng nói: "Ngươi nói coi nên xử phạt ngươi thế nào?"



"Bách!" Một tiếng bốp giòn tan vang lên, nha hoàn đó đã tự tát tai một cái thật mạnh, lí nhí nói: "Nô tì đáng chết! Nô tì không dám nữa." Tiếp ngay sau đó là những cái tát tai lách bách liên tiếp và cực mạnh.


Triệu Tân Nhạc tức thì lộ ra thần tình háo sắc mê mê, nhìn lên nhìn xuống khắp người Thủy Uyển Kỳ: "Tiểu mỹ nhân.... tiểu mỹ nhân của ta... nhớ nàng chết được a!" Rồi đưa tay ra ôm Thủy Uyển Kỳ vào lòng, một tay thò vào dưới y phục của ả khua khoắng lên xuống, cái môi dày không ngừng ra xoát hít ngửi khắp đầu cổ mặt tóc của Thủy Uyển Kỳ.



Tống Vân Nhi nhíu mày, mắng thầm một câu: thì ra là một đôi cẩu nam nữ! Thật nhìn không ra Thủy Uyển Kỳ có ngoại biểu băng thanh ngọc khiết như thế mà khi ở chỗ riêng lại lén lút đi lại với tên heo mập này, quả thật là khiến người ta chán ghét.



Thủy Uyển Kỳ mặc tình cho heo mập Triệu Tân Nhạc sờ mó loạn một hồi, bấy giờ mới ẻo hong vỗ lên tay y: "Được rồi! Cũng phải nhìn ở chỗ nào chứ, đây là Bành gia trang đó nghe, nếu để Bành lão gia tử biết lão heo mập ngươi cắm sừng lên đầu lão, thì ngươi hãy nghĩ coi người cháu bố chánh sứ của lão sẽ đối phó sao với ngươi, hả?"



Triệu Tân Nhạc vội vã rút tay lại, khàn giọng nói: "Cái này... hắc hắc... UyểnKỳ, hai chúng ta đã đi lại nhiều năm rồi, ta đã sớm muốn nạp nàng làm tiểu thiếp, nhưng lão già dịch này lại nhìn trúng nàng. Nếu không phải là nễ mặt cháu họ của lão, thì ta nở nào để nàng gả về tay lão đầu râu đó chứ!"



"Hừ!" Thủy Uyển Kỳ kéo vuốt một nhúm tóc ướt rượt, "Huynh cứ nói những lời thừa đó để làm gì. Bọn họ đang chờ huynh ở Lê Xuân viên uống rượu hoa kìa, còn có vị tước gia trẻ tuổi phá án như thần nữa, huynh còn không mau bò tới đó vuốt mông ngựa đi!"



Triệu Tân Nhạc sửng người: "Dương tước gia? Cũng có mặt à?"



"Đúng vậy, do đó huynh có lời gì mau nói đi, nếu không sau này không có cơ hội nữa đâu."



"Sao lại không có cơ hội!" Triệu Tân Nhạc cầm tay Thủy Uyển Kỳ hôn hít, "Chỉ cẩn Uyển Kỳ muội tử nhớ tới ca ca ta đây, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội. Hai tháng nữa lão già chết bầm đó mang muội đến thỉnh thành thăm bố chánh sứ, đi ngang qua Bảo Ninh phủ, hai chúng ta sao không nhân tiện tận dụng thời gian lộ thủy tương phùng một phen! Hắc hắc."



"Muốn chết à?" Thủy Uyển Kỳ trợn mắt nhìn y, "Lời này mà huynh cứ nói loạn lên làm gì? Huynh hiềm chết không nhanh thì cứ đi treo cổ đi, đừng có chạy kéo theo muội!"



"Là ta sai!" Triệu Tân Nhạc tự đánh lên gương mặt mập của mình một cái tát nhẹ, "Là ta nói sai rồi, Uyển Kỳ muội tử đừng có tức giận nghe." Nói xong cười hì hì cầm giữ tay trắng muốt của ả ta, rồi xì xoạm hôn hít loạn trên mặt ả.