Nạp Thiếp Ký I
Chương 383 : Cắt đứt dây chuông
Ngày đăng: 21:17 21/04/20
Tống Vân Nhi quay mặt, thấy trên giường có một món đồ thêu còn dở dang, bước lại xem, thì thấy cạnh đó còn có nhiều áo quần giày vớ bé xíu dành cho trẻ con, lập tức cầm lên xem, vui mừng reo: "Dễ thương quá! Sư phụ, cái này là làm cho em bé đó hả?"
Dương Thu Trì nghe thế, cũng reo lên một tiếng cả mừng, chạy lại nhìn, phát hiện trên giường bày nào là áo nhỏ quần nhỏ, giày vớ nhỏ, mũ len đội đầu nhỏ dành cho em bé, hầu hết đều đã làm xong, hình dạng vô cùng xinh xắn. Hắn vui vẻ ngồi cạnh giuờng, cầm một đôi hài em bé lên, cho hai ngón tay vào, rồi đưa lên mặt làm ra vẻ chân một em bé đang đi trên đó, chọc cho ba nữ nhân cười nắc nẻ. Liễu Nhược Băng nói: "Ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ta làm dần dần những y phục này, cũng tạm được ấy chứ?"
Tống Vân Nhi đưa hai ngón tay nhón một cái áo ấm, nhìn kỹ nói: "Thủ công tinh tế thế này con chưa từng thấy bao giờ, sư phụ khéo tay thiệt." Liễu Nhược Băng mỉm cười: "Thu Trì, mọi người lần này tới đây không phải chỉ đến gặp một mình ta phải không?"
Tống Vân Nhi giành đáp: "Ca ca của con nói, chúng con lần này đi là công tư đôi việc, một mặt là đến thăm sư phụ và em bé chưa sinh, một mặt là điều tra một án vô cùng rắc rối ở Thành Đô."
Liễu Nhược Băng nghe nói có án rắc rối, vội hỏi: "Sao thế? Rất khó phá à?" "Liên quan đến thiên kim tiểu thư của hữu bố chánh sứ Ngô Từ Nhân." Liễu Nhược Băng hơi ngẩn ra: "Ngô Từ Nhân? Ta nghe nói hai ngày trước, nhà của Ngô Từ Nhân đang có đám tang, nhưng không biết là đã xảy ra chuyện gì."
Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, hỏi: "Đám tang? Ai trong nhà của ông ta chết?"
Liễu Nhược Băng áy náy lắc đầu: "Ta rất ít khi ra ngoài, cũng không rõ."
Dương Thu Trì cảm thấy có chuyện không hay, trao đổi ánh mắt với Vân Nhi, rồi đứng dậy: "Nhược Băng, nếu là như vậy, chúng ta phải đến nội nha của bố chánh sứ Ngô đại nhân xem xét trước. Tối nay sẽ quay lại thăm nàng, được không?"
Liễu Nhược Băng cũng đứng dậy, bước đến trước mặt Dương Thu Trì, chỉnh sửa lại y phục cho hắn, phủi bụi bám trên vai: "Dạ. Thiếp sẽ làm đồ ăn sẳn chờ mọi người."
"Không, Nhược Băng, nàng đừng để cực nhọc quá, cũng không biết án này sẽ như thế nào. Nếu như tình huống khẩn cấp, chúng ta có thể phải tra án suốt đêm. Nàng đừng chờ, nghỉ sớm một chút, thân thể quan trọng hơn." Dương Thu Trì thương yêu vuốt ve gương mặt kiều diễm như hoa mai của Liễu Nhược Băng. "Lần này ta đến, phải chờ cho đến lúc con của chúng ta ra đời xong rồi mới đi."
Nghe lời này, gương mặt mỹ lệ của Liễu Nhược Băng ửng lên vẻ vui mừng cùng cực, gật đầu nói: "Được. Mọi người hãy cẩn thận." Rời khỏi khu nhà vườn nhỏ của Liễu Nhược Băng, mọi người trực tiếp đến nội nha nha môn của Hữu bố chánh sứ. Cửa nội nha có một đôi sư tử lá cực lớn, trên cổ chúng hiện giờ đeo hai vòng hoa trắng, trên cửa treo đầy cờ phướn. Dương Thu Trì cùng mọi người nhìn thấy cảnh này, lòng càng trầm trọng hơn: Nhà của hữu bố chánh sứ Ngô đại nhân quả nhiên là đang có tang. Sau khi xuống ngựa, hộ vệ dâng thiếp thông báo. Chẳng mấy chốc, Ngô Từ Nhân mang theo tùy tùng ra cửa đón. Ngô Từ Nhân bước vội tới, mặt tuy cười tươi, nhưng đôi mắt đầy vẻ sầu khổ tang thương. Ông ta thi lễ: "Tước gia, hạ quan không ngờ ngài chẳng mấy chốc đã đến đây, thật là vui mừng không xiết, xin mời vào nhà!"
Dương Thu Trì thấy ông ta khoảng năm chục tuổi, thân hình cao ốm, râu đã bạc phơ, thế mà tự xưng hạ quan với mình, không khỏi ngẩn ngơ. Bố chành sứ dù gì cũng là cao quan hàng chánh nhị phẩm, trong khi hắn tuy là siêu phẩm bá tước, nhưng thực chất chỉ là tri châu đứng hàng tòng ngũ phẩm mà thôi. Nếu so sánh về chức tước, hai người còn hơn kém nhau xa lắm. Bản tính của hắn hiền hòa, không dám với cao, nên vội nói: "Ngô đại nhân, hạ quan nhận lời thỉnh mời của đại nhân, đến Ân Dương trấn hưởng thụ một khoảng thời gian thanh thản chốn thôn quê, cảm kích có dư nên muốn tự thân đến đây bái phỏng để tỏ lòng cảm tạ."
Ngô Từ Nhân nghe hắn xưng là hạ quan, cũng hơi ngẩn người, nhưng lập tức hội ý, miễn cưỡng mỉm cười: "Dương tước gia quả là quá khách khí rồi. Xin mời vào trong, vào trong hẳn nói chuyện." Tiến vào trong vườn, Dương Thu Trì thấy bên trong ai cũng u sầu u rũ, người hầu ai cũng để tang, vội hỏi: "Đại nhân, xin thứ cho hạ quan.... thứ cho ta mạo muội, xin hỏi tôn phủ có phải là có chuyện buồn hay không?"
"Trong số con cái của lão gia nhà các ngươi, người ông ta thích nhất chắc là Xảo Trinh tiểu thư rồi phải không?"
"Xảo Trinh tiểu thư của chúng tôi tuy là con của đại phu nhân, nhưng không phải là lớn nhất. Con gái của tam phu nhân mới là lớn nhất, tiểu thư của chúng tôi chỉ là thứ hai. Nhưng đại tiểu thư ba nam trước đã gả về cho đại công tử của đề hình án sát sứ Vương Lăng Côn Vương đại nhân rồi. Cho nên, Xảo Trinh hiện giờ có thể coi là lớn nhất trong nhà. Trong nhà còn có hai thiếu gia và một tiểu thư nữa."
Dương Thu Trì bị một loạt quan hệ này làm cho hồ đồ, nhưng rồi ngẫm nghĩ, thấy sau này nếu các nư nhân của mình tiếp nhau sinh con trai con gái, chỉ sợ sẽ hồ đồ như thế này, càng cảm thấy to đầu hơn. Dương Thu trì cho Vương Chiêu lui ra, sau đó tiến vào hiện trường, thấy trong phòng rất sạch sẽ, không có dấu vết đánh đấu rõ ràng gì. Mền chiếu trên giường được gấp chỉnh tề, căn cứ chứng minh của nha hoàn Hoàn nhi, mền chiếu giống hệt như đầu hôm, cho thấy Ngô Xảo Trình còn chưa lên giường ngủ thì đã bị giết. Cái bàn tròn cạnh cửa sổ hơi loạn, trên đất đầy máu, đã khô thành màu xám đen rồi. Cách vũng máu một mét có những đốm lấm chấm máu hình rẻ quạt. Dương Thu Trì cho gọi bộ khoái của Thành Đô phủ khám nghiệm hiện trường lúc đó đến, hỏi quá trình khám tra và phán đoán của họ, mấy bộ khoái này đưa mắt nhìn nhau, thần tình đều lộ vẻ xấu hổ. Bộ đầu họ Lôi, cười mơn thưa: "Đại lão gia, chúng tôi... chúng tôi đều hồ đồ, Ngô tiểu thư chết trong phòng ngủ của mình, cửa phòng đóng chặt, nhưng mà cửa sổ có một cánh hơi hé ra...."
Dương Thu Trì động tâm, hỏi: "Cánh nào?"
Lôi bộ đầu dẫn Dương Thu trì đến cửa sổ sau, nói: "Chính là phiến này, chúng tôi đã xem qua rồi, đề bảo hộ hiện trường nên đóng lại."
Dương Thu Trì quan sát kỹ, trên cửa sổ không lưu lại dấu máu hay bàn tay máu gì, nên hỏi Lôi bộ đầu còn có phát hiện gì nữa không. Lôi bộ đầu đáp: "Chúng tôi đoán rằng hung thủ từ cửa sổ sau lẻn vào, đâm chết Ngô tiểu thư, sau đó từ cửa sổ sau này trốn đi."
"Lúc đó những cửa khác đều đóng lại hả?"
"Vâng, đều đóng kín, bao quát cửa phòng, tất cả đều đóng khóa từ bên trong."
"Các ngươi có khám tra qua là các tường xung quanh có dấu vượt qua không?"
"Đều xem xét cẩn thận, không phát hiện dấu vượt tường."
Dương Thu Trì quan sát hết bố cục của phòng, hỏi: "Căn cứ vào khám tra của các ngươi, có phát hiện gì không?"
Lôi bộ đầu gãi đầu, cười trừ thưa: "Huynh đệ chúng tôi thương lượng cả mấy ngày, đều chẳng có ý gì hay, hiện giờ đã có Dương tước gia tự thân phá án, bọn tiểu nhân coi như yên tâm rồi."