Nạp Thiếp Ký I
Chương 405 : Con trai
Ngày đăng: 21:17 21/04/20
Đế lạc rơi xuống đất, biết là không ổn, cố gượng ngồi dậy, nhưng cảm thấy toàn thân mất lực, ngay cả đôi chùy đồng giờ cũng như nặng nghìn cân, nhấc lên không nỗi. Lão cúi đầu, nhìn lồng ngực đáng phún máu có vòi, không biết bản thân làm thế nào lại bị thương, ngước mắt lên nhìn, thấy Dương Thu Trì nắm trong tay một vật quái dị như đùi một con gà, ở đầu có một lổ đèn ngòm đăng nhắm thẳng đến lão, trong cái lổ đó còn bốc ra một làn khói xanh. Chẳng lẽ món đồ chơi đó lại làm lão bị thương? Không chờ lão hiểu rõ, Tống Vân Nhi đã nhảy chồm dậy, một kiếm vút tới như điện. Đế Lạc muốn dùng chùy đồng để đỡ, nhưng máu phún ra như suối ở ngực đã mang theo toàn bộ sức lực của lão. Lão muốn tránh, nhưng lúc này chợt phát giác thân hình mập như cái lu của mình sao mà nặng nề đến vậy. Lão còn chưa kịp hối hận, thì kiếm của Tống Vân Nhi đã cắt vụt qua cổ lão.
Đế Lạc phát giác bản thân có thể bay, bay nhanh như chong chóng, nhìn trời đầy tuyết - hoa tuyết vì sao lại có màu hồng vậy? Lão bây giờ mới nhìn rõ, hoa tuyết đầy trời đó màu hồng, và màu hồng chính là do máu bắn ra từ cổ lão rưới lên! Đầu của lão nạng nề rớt phịch xuống nền đá rắn chắc của kim đỉnh, lăn mấy vòng. Lão nhìn thấy con tiểu hắc cẩu cắn chân lão lúc nãy đang đừng đó, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn lão, một cái nhìn khinh khỉnh. Và cái nhìn đó cũng là chút nhận biết cuối cùng trên thế giới này của Quán Đỉnh pháp vương.
Dương Thu Trì tận mắt chứng kiến hành động một kiếm chém đứt đầu Đế Lạc của Tống Vân Nhi, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đút súng trở lại bao. Tống Vân Nhi đương nhiên biết, lần này cũng giống như lần tiêu diệt Đại nội thị vệ tổng quản Hồng Ưng của Kiến Văn đế trên Vân Nhai sơn vậy, Dương Thu Trì lại dùng món ám khí phích lịch đạn của hắn để níu kéo lại thế cờ, lòng vừa áy náy vừa thở phì phò nói: "Cái tên thùng nước lèo này thật là lợi hại! Ca... huynh mau vào gặp sư phụ và em bé đi, muội thủ ở ngoài..."
"Được!" Dương Thu Trì cất tiếng gọi: "Băng nhi!" Rồi chạy vào trong phòng.
Trên mặt đất đầy huyết, áo váy trắng như tuyết của Liễu Nhược Băng đã nhiễm hồng, làn tóc trên đầu đã ướt bệt mồ hôi, đang yếu ớt mỉm cười ôm chặt một hài nhi bé bỏng trong lòng. Em bé đó đang oa oa khóc lớn. Dương Thu Trì quỳ xuống cạnh Liễu Nhược Băng, vui mừng nói: "Băng nhi, nàng thấy thế nào? Yên tâm đi, Đế Lạc chết rồi. Người của chúng ta đang đánh lên."
Liễu Nhược Băng âu yếm ôm con, ngước nhìn Dương Thu Trì, thấy mặt mày hắn bị khói lửa ám đen như mới từ lò đốt than chui ra, chỉ còn đôi mắt là sáng, hàm răng là trắng nõn mà thôi. Mũ trên đầu hắn còn cắm mấy đầu tên lửa, tóc mai dưới mũ cũng bị đốt cháy hết, ở vai và tay máu me chảy đầy, xem ra là bị những hỏa tiễn rơi từ trên không xuống làm cho bị thương. Y phục của hắn giờ chỉ còn áo trong, bị cháy thành những lổ lớn, thậm chí còn bay ra khói đen. Liễu Nhược Băng vừa đau lòng vừa cảm thấy an ủi, mắt ứa lệ, đầu gật gật: "Thu Trì... mau xem con trai của chúng ta...!"
Dương Thu Trì cẩn thận tiếp lấy đứa bé đỏ hỏn đầy máu trong lòng nàng, giơ lên xem, thấy ở giữa bẹn của em bé có một khối u nho nhỏ và một cái vòi nước như bình trà nhỏ, hưng phấn há miệng cười khà khà. Liễu Nhược Băng bảo: "Đừng... đừng làm lạnh con."
"Đúng đúng!" Dương Thu Trì đặt em bé vào lòng Liễu Nhược Băng, vội vã cởi áo lót mùa đông trên người hắn xuống, cẩn thận bao bọc em bé lại, rồi ôm chặt em bé vào lòng, nhịn không được hôn lên gương mặt bé bỏng của nó, hỏi Liễu Nhược Băng: "Băng nhi, nàng nói coi nó giống nàng hay là giống ta?"
Liễu Nhược Băng mỉm cười ngọt ngào: "Để thiếp xem."
Dương Thu Trì vội cẩn thận đặt em bé vào lòng Liễu Nhược Băng, sau đó đỡ nàng dậy cho ngồi dựa vào lòng hắn. Liễu Nhược Băng áp áp áo lót bông, hé lộ gương mặt bé xíu của em bé ra nhìn, nghiên đầu qua lại nói: "Gương mặt thì giống chàng, mắt giống thiếp..."
"Hì hì..." Dương Thu Trì cười, "Con trai chúng ta lớn lên, sẽ xinh đẹp giống như nàng vậy."
"Không... con trai mà, không được quá giống thiếp...., nếu không... vẻ son phấn con gái quá trọng..."
"Ha ha, như vậy cũng phải, người ta nói hài tử theo ai, thì khi lớn lên sẽ giống người đó..."
"Thật không...?" Mắt Liễu Nhược Băng thoáng vẻ ưu tư, cúi đầu nhìn em bé.
"Đương nhiên là thật rồi!" Dương Thu Trì nghiêm túc nói, "Do đó con chúng ta phải lớn lên bên cạnh hai chúng ta, con nó mới giống nàng anh tuấn sảng khoái, và sẽ giống ta thông minh linh lợi."
----o0o-----
Trong đại viện của chùa, Tống Vân Nhi sau vài lần nhấp nhô đã chặn được Dương Ứng Năng, cười lạnh bảo: "Ngươi muốn đi sao không thông báo một tiếng, chẳng phải là đã nói rõ rồi là sẽ lăng trì hay sao?"
Dương Ứng Năng sợ đến toàn thân phát run, lùi lại mấy buớc, lúc này, một thanh đoản kiếm phóng về phía Tống Vân Nhi, một người cao gầy kêu lên: "Dương gia mau chạy, tôi đoạn hậu!"
Người đến chính là Cường Ba. Tống Vân Nhi huy đoản kiếm, hai người đấu rát với nhau. Dương Ứng Năng chuyển thân định chạy, Tống Vân Nhi vẫn nhất mực dùng khóe mắt canh chừng y, nhân dịp rảnh tay phóng ra ngay hai mũi liễu diệp phi tiêu, phân biệt đánh trúng nhượng hai chân của Dương Ứng Năng, đánh gãy xương gối của y. Dương Ứng Năng gào thảm, té năm lăn lộn dưới đất. Thấy Dương Ứng Năng không còn cách nào đào tẩu nữa, Tống Vân Nhi trầm tĩnh nghênh chiến. Lần này không phải bỉ võ như dưới núi, mà là ra đòn độc quyết lấy mạng nhau.
Tống Vân Nhi mắt thấy viện quân lục tục kéo đến, bên mình dần dần chiếm thượng phong, lòng tự tin đại tăng, xuất kiếm chiêu sau nhanh hơn chiêu trước; Trong khi đó Cường Ba lòng nóng như lửa đốt, một lòng muốn đánh lui Tống Vân Nhi đoạt lộ mà chạy, tự nhiên càng gấp càng hỏng, sau vài chục chiêu, chỉ còn biết lấy chiêu chiết chiêu chứ không có lực hoàn thủ nữa. Trong cơn kịch chiến, Tống Vân Nhi chợt nạt to, vút vút vút ba kiếm, hai tay Cường Ba liền đứt tận đến cùi chỏ, huyết nhận đoản kiếm bay đi thật xa, và chân phải cũng bị một kiếm đâm xuyên, gào thảm ngã vật ra đất, nằm ngữa ra ngất đi vì đau đớn. Tống Vân Nhi ngước mắt nhìn, thấy Minh quân và hộ vệ trên quảng trường đang như bầy ong bay tới, bao vây phân cắt chúng tăng binh, bên phe nàng đại thắng.
Lòng khẩn trương của Tống Vân Nhi bấy giờ mới hạ xuống, lúc này, Nam Cung Hùng cùng mọi người cũng chạy tới. Tống Vân Nhi lệnh cho Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ trói Dương Ứng Năng lại, trọng điểm coi giữ, rồi cầm máu cho Cường Ba, để khỏi mất máu nhiều quá mà chết, giữ lại nhân chứng sống hỏi tội. Đến lúc này, quảng trường quỳ đầy tăng chúng và Kiến Văn dư đảng đã hàng. Ở xa xa chợt nghe có người lớn tiếng gọi: "Tống cô nương...!" Mấy thân binh hộ vệ vây quanh một vị tướng quân người mặc khải giáp cưỡi ngựa chạy tới.
Tống Vân Nhi nhìn kỹ, quả nhiên là đô chỉ huy sứ Dư Hiên của Đóa Cam, bấy giờ mới rõ lời Dương Thu Trì lúc nãy không phải nói bừa. Dư Hiên giục ngựa chạy tới trước, phiên thân hạ mã, chấp hai tay thành quyền hỏi: "Cô nương, Dương tước gia đâu? Hạ quan không đến chậm chứ?"
Tống Vân Nhi hừ lạnh, hỏi lại Dư Hiên: "Ngươi nói coi? Ca ca của ta bảo các ngươi chờ ở giữa núi, thấy hỏa tín là lập tức xông lên, các ngươi bày trò gì mà giờ này mới lên tới? Nếu đến trễ nửa bước, thì coi như giúp chúng ta thu thây mà thôi." Dư Hiên bẽn lẽn đáp: "Hạ quan án chiếu lời dặn dò của tước gia mà làm. Lần này mang theo đều là kỵ binh, không ngờ Niên Bảo Ngọc Tắc này sơn thế nhỏ hẹp, chỉ có mấy con đường ruột dê có thể lên núi. Chúng tôi án theo kế hoạch lên được giữa núi, thấy tín hiệu là xông lên ngay."
Tống Vân Nhi lạnh giọng hỏi: "Nếu như các ngươi án theo kế hoạch lên giữa núi, sao tới bây giờ mới xông lên tới đây?"
Dư Hiên chấp tay: "Cô nương, cô lên núi thấy rồi đó, thần sơn này chỉ có mấy sơn lộ, ngoài sơn lộ có rìa quá nhỏ hẹp gấp khúc. Ngựa lên không được, do đó chỉ có thể cưỡi ngựa dọc theo sơn đạo mã xông lên, kết quả ở trên bị địch quân chiếm cứ yếu điểm ngăn lại, ở dưới lên không được."
Tống Vân Nhi nghĩ tới lúc ba người suýt bị thiêu chết, trong lúc tức giận buột miệng mắng: "Ngươi không có đầu óc..." rồi cảm thấy không thỏa, khẩu khí liền hòa hoãn lại bớt, hỏi: "Vậy ngươi không biết nghĩ biện pháp sao?"
Dư Hiên cảm thấy rất ủy khuất, cười khổ hồi đáp: "Ta nghĩ rồi chứ, ta vừa nhìn tình hình không ổ, hạ lệnh xuống ngựa xông lên. Nhưng mấy nghìn huynh đệ kéo dài, phía sau muốn trèo lên tới phải phí mất nửa ngày. Ngoài ra, các huynh đệ đều mặc khải giáp quá nặng. Núi này quá nhỏ hẹp, leo lên thở phì phò, ta liền hạ lệnh cởi khải giáp xung phong, nhưng những binh sĩ này không quen đột tập lên tuyết sơn, giống như đàn bà vậy, trèo mấy bước đã thở như trâu, do đó... mới trễ nãi như vậy..."
Chủ phong của Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn này cao hơn năm nghìn ba trăm mét so với mực nước biển, dưỡng khi chỉ chiếm một phần ba so với bình nguyên, cho nên tác chiến ở chỗ cao thế này đích xác là không thể nào sánh được khi ở bình nguyên hay những sơn khu thấp bé. Cộng thêm thế núi gấp và nhỏ hẹp, trong vòng một thời thần mà có thể chạy bộ từ giữa núi xông lên tới đỉnh thì kỳ thực là hiếp có rồi, huống chi phải mặc khải giáp nữa. Kế hoạch tác chiến lần này xảy ra vấn đề ở chỗ nhận thức không đầy đủ về khó khăn trong tác chiến ở những chỗ quá cao. Dương Thu Trì trước khi đi viện trợ cho Tây Tạng trong thời hiện đại tuy có xem qua tư liệu của vùng, nhưng hắn ngồi tạp xa đến A Lí, chứ không có leo núi, đối với chuyện leo núi khó khăn như thế nào không nhận thức đầy đủ. Còn Dư Hiên trước đây là quan ở Thành Đô, mới vừa điều đến Cam Tư không lâu, cho nên không có kinh nghiệm tác chiến ở vùng này.
những sơn khu thấp bé ở Tứ Xuyên mà đề ra kế hoạch. Trong tình huống bình thường, căn cứ theo độ cao tương đối của Niên Bảo Ngọc Tác thần sơn, muốn xông từ giữa núi lên đỉnh chỉ cần thời gian ăn xong bửa cơm là đủ. Duơng Thu Trì tính toán có hai đại cao thủ là Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, chỉ thủ không công, kiên trì chừng ấy thời gian không phải là vấn đề. Hơn nữa, hai trăm hộ vệ của hắn làm quân tiên phong cũng có tác dụng kéo dài thời gian, cho nên tự cảm thấy kế hoạch này có thể tiến hành. Chỉ có điều, bọn họ chưa hề đến qua Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn, không biết núi này đường đi nhỏ hẹp. Quan trọng hơn nữa là các kế hoạch dự phòng và lường trước khó khăn khi chiến đấu ở độ cao không đủ, cộng thêm Liễu Nhược Băng sinh con giữa chừng... những thứ tấu xảo này hợp lại, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn. Rất may là bọn Dương Thu Trì có kinh hãi chứ không nguy hiểm. Tống Vân Nhi nghe y nói cũng có phần hợp lý, bấy giờ mới phẫy tay: "Được rồi được rồi, rất may chúng ta đều không sao." Xong nàng chuyển thân chỉ lên kim đỉnh, "Ca ca ta và sư phụ của ta đang ở trên đó, các người trước hết không cần lên, chờ tiêu diệt hết các phỉ tặc này xong rồi tính!"
Dư Hiên khom người thưa: "Xin nghe lời dạy của cô nương." Nói xong chuyển thân lên ngựa, dẫn binh xông tới chém giết.