Nạp Thiếp Ký I
Chương 407 : Thăm dò
Ngày đăng: 21:17 21/04/20
Mấy nghìn Minh quân bấy giờ đã khống chế toàn bộ cục diện, mọi Kiến Văn dư đảng và tăng chúng đệ tử của Đế Lạc mưu phản đã bị giết đại bộ phận, số còn lại bị bắt hết. Lúc này, Hồng Lăng cưỡi ngựa dưới sự bảo hộ của Hạ Bình và các nữ hộ vệ đã lên núi. Hồng Lăng giục ngựa đến trước mặt Tống Vân Nhi, buông mình xuống ngựa, hỏi dồn: "Tống cô nương, lão gia của chúng ta đâu? Lão gia khỏe không?"
Tống Vân Nhi cười hì hì đáp: "Lão gia của các người khỏe, chỉ suýt thành than thôi."
"Thành than?" Hồng Lăng không hiểu Tống Vân Nhi nói đây là ý gì.
Tống Vân Nhi cười, đưa hai tay lên mặt vẽ vài động tác, rồi chỉ lên kim đỉnh: "Ở trên đó."
"Em muốn lên đó xem." Hồng Lăng khẩn cấp, "Sao lại lên đó chứ?"
"Em chờ một chút," Tống Vân Nhi nói, tiếp theo bước tới cạnh Hạ Bình, đem chuyện Liễu Nhược Băng sinh con nói cho Hạ Bình nghe. Hạ Bình lập tức lệnh cho các nữ hộ vệ vào trong chùa chuẩn bị nước nóng, sau đó dẫn theo các hộ vệ lớn tuổi bắc thang cùng Tống Vân Nhi và Hồng Lăng leo lên trên kim đỉnh.
Hồng Lăng lên trên kim đỉnh, thấy trên lớp tuyết dày đâu đâu cũng có tên đã bị cháy qua, khắp phòng cắm đầy tên. Mỗi bước chân của nàng đều dẫm lên không biết cơ man nào là tên, phát ra những tiếng lác rắc. Tường vậy và căn phòng gỗ nhỏ đối diện cũng bị đốt cháy xém. Một thân hình to như gấu chó nằm đó, máu nhiễm hồng cả tuyết, cái đầu to bằng cái đấu lăn sang một bên. Mọi thứ ở đây cho nàng biết trên kim đỉnh đã phát sinh lửa lớn và cuộc chiến thảm liệt như thế nào, không khỏi khiến nàng rúng động tâm can, hoảng loạn run giọng gọi: "Lão gia...! Lão gia...! Người ở đâu?"
Tống Vân Nhi thấy căn phòng gỗ đóng chặt, biết Dương Thu Trì chắc là ở trong, bèn vỗ vai Hồng Lăng, bước lên trước đẩy cửa nhưng không được, cất tiếng gọi: "Sư phụ! Ca!"
Dương Thu Trì ở trong lên tiếng: "Chờ chút!" Bèn đặt Liễu Nhược Băng cho dựa vào tường, chạy tới khuân cái tượng đồng dời qua một bên. Tiểu hắc cẩu nhảy ra từ khe cửa hở, vẫy đuôi mừng rỡ chạy quanh Hồng Lăng. Dương Thu Trì mở cửa, lên tiếng: "Lăng Lăng!"
Hồng Lăng bấy giờ mới phát hiện con người lang bái bất kham này chính là lão gia của nàng, chỉ nhận ra được mặt mày Dương Thu Trì bị khói ám nám đen, mũ ô sa trên đầu bị đốt cháy chỉ còn một chút, quan bào trên người không thấy đâu, áo len ấm cũng không có, chỉ còn nội y bị lửa khói đốt nám đen thủng lổ chỗ không còn ra hình dạng gì. Thấy Dương Thu Trì trong bộ dạng thảm thương như vậy, Hồng Lăng nhỏ lệ chạy tới, nhào vào lòng hắn, giữ chặt cánh tay, hỏi hắn bị thương thế nào. Dương Thu Trì nhe răng cười, lộ hàm răng trắng hếu vô cùng bắt mắt trên gương mặt đen xì xì: "Lăng Lăng không khóc, lão gia ta chỉ bị thương nhẹ, không sao đâu. Đúng rồi, trên đường chỉ ăn toàn dê thui, chắc đồ ăn lây qua người, biến Dương tước gia ta suýt thành Dương dê nướng rồi!"
Mọi người đều cười, Hồng Lăng hiện giờ mới hiểu cái ý tứ "cục than" mà Tống Vân Nhi nói có nghĩa là gì. Hiện giờ thấy Dương Thu Trì không đáng lo lắm, nên mới đổi khóc làm cười, cởi cái áo khoác da hổ trên người xuống mặc cho Dương Thu Trì. Lúc này, Hồng Lăng mới nhìn thấy Liễu Nhược Băng ngồi dựa vào tường, trên bụng ôm một em bé sơ sinh bọc trong chiếc áo bông giữ ấm của Dương Thu Trì, vui mừng reo lên: "Liễu tiền bối, người sinh rồi?" Xong chạy đến quỳ bên cạnh Liễu Nhược Băng, vui mừng nhìn em bé.
Liễu Nhược Băng cười mỉm gật đầu, em bé nheo mắt ngáp, chọc Hồng Lăng và Liễu Nhược Băng cười khanh khách. Hạ Bình cùng vài nữ hộ vệ đều đã làm mẹ qua, biết nên làm sao để chiếu cố sản phụ trong tháng, bắt đầu bận rộn lo liệu đâu vào đó. Các hộ vệ nối bắt lại cầu thang, khiêng Liễu Nhược Băng xuống, tìm một căn phòng sạch sẽ tạm thời cho nghỉ ngơi. Họ lại cắt cử nữ hộ vệ chuyên môn làm hộ lí tẩy rửa vết thương cho Dương Thu Trì, băng bó lại cho kỹ. Sao khi kiểm tra, thương thế không đáng ngại gì.
Mắt Khuông Hiền Giác ánh tia hoảng sợ, hỏi dồn; "Dương tác gia nói lời này có gì làm căn cứ?"
Nếu như đã nói đến nước này, Khuông Hiền Giác đã từng là hàn lâm viện đại học sĩ, không phải là nhân vật tầm thường, Dương Thu Trì phải nói ra co ông ta rõ, dù khi ông ta biết rõ mọi chuyện, thì tia hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt. Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn Nam Cung Hùng. Nam Cung Hùng gật đầu, chạy ra cửa sau hậu hoa viên, lát sau mang theo các hộ vệ áp giải một người bị xích tiến vào. Khuông Hiền Giác nhìn kỹ người này, không nhận thức, không khỏi nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nói: "Khuông đại nhân có thể không nhận thức người này, nhưng người này ở Bảo Ninh phủ có danh rất lớn. Y tổ chức vận chuyện muối lậu, phái người giết chết vợ con của Ba châu tri châu tiền nhiệm, tụ tập chúng đảng bao vây và tập kích cẩm y vệ, lại phái người toan tính bắt cướp tiểu thiếp của ta, đánh người thiếp đang mang thai của ta thành trọng thương, dường như mất một lúc hai mạng. Hắn chính là kẻ bị cẩm y vệ truy nã toàn quốc - Phân đà chủ Lục Tiệm Li của thuyền bang ở Bảo Ninh phủ!"
Khuông Hiền Giác lập tức chết điếng người. Lão đã từng là hàn lâm viện đại học sĩ, thông minh hơn người, sau không biết Dương Thu Trì hiện giờ đem người này lộ ra là với dụng ý gì. Nhưng ông ta không chịu thua, nhìn Dương Thu Trì, chỉ có điều không còn sức để cất tiếng hỏi nữa. Tuy ông ta không hỏi, nhưng Dương Thu Trì vẫn giải thích: "Bổn quan lần này tương kế tựu kế, mạo hiểm thâm nhập sào huyệt của phản tặc là Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn, bủa một lưới bắt hết phản tặc, không ngờ phát hiện kẻ thù bất cộng đái thiên của bổn quan. Quả thật là trời không phụ ta!" Chuyển thân, hắn nhìn Lục Tiệm Li trừng trừng, lạnh lùng hỏi: "Lục chưởng quỹ, ngươi nhân thức vị Khuông Di Khuông công tử này hay không?"
Lục Tiệm Li từ từ ngẩng đầu, nhìn Khuông Di, gật gật đầu.
"Ngươi đem chuyện ở Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn nói ra trước mặt Khuông đại nhân một lượt, để cho Khuông đại nhân biết rốt cuộc đó là chuyện gì."
Lục Tiệm Li nói: "Thuyền bang chúng ta kỳ thật... kỳ thật vì Kiến Văn Đế, không, Kiến Văn dư đảng mà vận chuyển muối lậu để chuẩn bị tiền của cho công cuộc mưu phản. Dương tước gia phá thuyền bang của chúng ta ở Bảo Ninh phủ, nhất mực truy theo chúng ta. Ta được Dương Ứng Năng an bài trốn đến Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn, để báo thù, và để phòng ngừa trinh phá Thuyền bang án rồi thuận đầu mới tìm tới người của Kiến Văn, chúng ta mới bày ra kế... kế sách thích sát Dương tước gia..., chuyện này ta cùng Dương Ứng Năng, Đế Lạc pháp vương ba người bày ra kế hoạch cụ thể, giao cho tục gia đệ tử của Đế Lạc là Khuông Di thực thi cụ thể...."
Khuông Hiền Giác vô lực kêu lên: "Các ngươi vì sao lại lôi kéo con trai ta....? Con trai ta dù sao cũng là tiến sĩ a!"
Mắt Dương Thu Trì thoáng tia thương xót , chuyển thân nói với Khuông Di: "Khuông công tử, hay là ngươi cho lệnh đường biết vì sao mà liên lụy vào chuyện này. Được không?"
Khuông Di vẫn nhắm mắt không nói gì. Dương Thu Trì hừ lạnh, đề cao âm thanh: "Đồng lõa của ngươi đều đã bị bắt, ngươi chẳng lẽ còn mong qua được cửa ải này sao? Cha ngươi biết, ngươi tham gia mưu phản cùng Kiến Văn dư đảng, là tử tội tru diệt cửu tộc, đã có đầy đủ chứng cứ xác đáng, tai kiếp khó thoát! Cho ngươi sẽ vì ngươi mà liên lụy bị chém đầu. Chẳng lẽ ngươi không muốn cho cha ngươi biết vì sao mà ông ta bị chém đầu hay sao?"
Khuông Di chấn động toàn thân, từ từ mở mắt, thở dài một hơi, nhìn Dương Thu Trì nói: "Không sai, ta là người của Kiến Văn đế. Ngô Xảo Trinh và Phương Tiệm đều là do ta giết. Hành thích ngươi cũng là do ta chủ yếu phụ trách an bài."