Nạp Thiếp Ký I

Chương 409 : Chuẩn bị trước mà đến

Ngày đăng: 21:17 21/04/20


Duơng Thu Trì ngước mắt nhìn Khuông Hiền Giác, thấy ông ta nghe lời này, toàn thân run cầm cập, mặt mày tiều tụy, phảng phất như chớp mắt đã già đi thật nhiều, không khỏi thở dài: "Khuông công tử, ngươi có tiền đồ lớn như vậy, rước khổ làm chi?"



ông một câu: Tước vị Trấn viễn bá của ông là do ai cấp?"



"Hoàng thượng a."



"Vị hoàng thượng nào?"



"Đương kim hoàng thượng a."



"Là loạn thần tặc tử Chu Lệ soán đoạt hoàng vị sao?" Khuông Di lạnh lùng hỏi.



Nam Cung Hùng cùng mọi người lớn tiếng quát nạt, Dương Thu Trì khoát tay, nói với Khuông Di: "Ngươi không cần nói nữa, ta biết ngươi muốn nói cái gì, ai có chủ nấy thôi."



Khuông Di nói: "Đáng tiếc a thật đáng tiếc! Đáng tiếc cho một thân bản lãnh như ngươi mà lại đi Trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ ác làm việc xấu)!



Dương Thu Trì trầm giọng đáp: "Ta không cảm thấy Kiến Văn làm hoàng đế có gì hay hơn đương kim hoàng thượng. Giang sơn vốn là của người có đức được hưởng..."



"Ha ha, có đức? Chu Lệ trong bốn năm tiến hành chiến dịch Tĩnh Nạn, bạch cốt chất thành núi. Sau khi soán vị, qua cầu rút ván, chu diệt mười tộc, chẳng vụ nào không huyết lưu thành hà? Hoàng đế như vậy mà gọi là có đức sao?"



"Để củng cố chính quyền, mỗi vị quân vương buộc phải dùng bạo lực, đó là điều không thể tránh khỏi. Từ cổ đến giờ đều như thế." Dương Thu trì trầm giọng nói.



Khuông Di ngẩn ra, tiếp theo hỏi: "Nhưng chính thống đế vương thì thế nào? Hoàng vị của Chu lệ có thể tính là danh chính ngôn thuận không?"



Dương Thu Trì không muốn thảo luận với y về đương kim hoàng thượng, loại chủ đề mẫn cảm này rất dễ xảy ra sai sót, liền chuyển đề tài câu chuyện: "Khuông công tử cho rằng Đường Thái Tông Lý Thế Dân thế nào?"



"Chân quân chi trì, đương nhiên là một đại hiền quân..." Khuông Di thuận miệng đáp, lập tức tỉnh ngộ, biết là bản thân rơi vào cái bẫy của Dương Thu trì. Lý Thế Dân là con thứ hai của Đường Cao tông Lý Uyên, đã phát động chính biến Huyền Vũ môn để lên ngôi hoàng đế, và cũng có thể coi là kẻ danh bất chính ngôn bất thuận. Nhưng Khuông Di khen ngợi Lý Thế Dân, rõ ràng là không phù hợp với lời tuyên xưng chính thống lúc nãy của y.



Dương Thu Trì mỉm cười: "Khuông tiên sinh, chúng ta còn tranh biện nữa sao?"



Khuông Di ưỡn ngực: "Không cần nữa, chính như tuớc gia nói, ai có chủ nấy, nếu như ta đã chọn con đường này, thì trước giờ không hề hối hận." Nói xong, Khuông di quay lại ngơ ngẩn nhìn cha của mình, không quan tâm gì đến đoản kiếm của Tống Vân Nhi chỉ vào yết hầu, loạng choạng đi mấy bước lại trước mặt Khuông Hiền Giác, quỳ sụp xuống, dập đầu ba cái: "Cha, hài nhi bất hiếu, đã liên lụy đến lão nhân gia người..."



Khuông Hiền Giác run rẫy toàn thân, từ từ cúi người xuống, ôm đầu của Khuông Di, đột nhiên lột phắt mũ của hắn, một tay nắm tóc, một tay bóp cổ, cố sức lay động, kiệt lực rít lên: "Tên nghịch tử này! Ngươi hại cho Khuông gia bị chu diệt cửu tộc, ta giết tên nghịch tử ngươi trước, rồi đập đầu chết trước mồ của tổ tông!"



Khuông Di không dám vận khí đề ngự, bị bóp đến hai mắt trợn trắng, lưỡi thè ra. Nam Cung Hùng và mọi người vội xông lên kéo họ ra, Khuông Hiền Giác cố sức vùng vẫy, gào thét muốn đến đánh con trai tiếp. Khuông Di chỉ biết dập đầu, từng tiếng binh binh vang lên không ngớt.



-----o0o-----
Từ thần tình của nàng, Dương Thu Trì biết là không thể nào thuyết phục được, lòng nóng như lửa đốt, không biết thế nào cho phải. Xem ra, dùng tình cảm lưu người là không thể, làm sao bây giờ? Dương Thu Trì cầm thánh chỉ trong tay, lòng nghĩ, nếu như Liễu Nhược Băng mang con trai đi, vậy cho dù hắn có bắt Kiến Văn đế, thăng quan cao hơn, phát tài nhiều hơn, thì còn có ý nghĩa gì? Bắt Kiến Văn đế? Khi ý niệm này lóe lên trong đầu hắn, thì Dương Thu Trì nhớ lại lời nói của Bạch Tố Mai khi còn ở Vũ Xương - bắt được Kiến Văn đế xong rồi chỉ sợ sẽ rơi vào cảnh thỏ hết thì chó cũng bị thịt, được chim bỏ ná, được cá quên nom mà thôi. Dương Thu Trì từ từ bỏ tay của Liễu Nhược Băng ra,bước đến ngồi trên ghế cạnh bàn, thở dài nói: "Được rồi, nàng mang con đi đi."



Liễu Nhược Băng bất nhẫn, ẵm con đi lại, đến ngồi ở ghế cạnh đó, dịu giọng nói: "Thu Trì, đừng như vậy a, ta sau này sẽ thỉnh thoảng mang con đến thăm chàng."



"Được, chỉ có điều, lần này chỉ sợ vào kinh hung đa cát thiểu, không biết nàng và con sau này còn có thể gặp ta không."



Liễu Nhược Băng cả kinh, hỏi: "Cái gì? Dữ nhiều lành ít? Làm sao vậy chứ? Hoàng thuợng không phải là bảo chàng mang toàn gia đến hưởng tết nguyên tiêu sao, lại còn phong thưởng tận mặt nữa?"



Thần tình Dương Thu Trì ưu thương: "Băng nhi, chúng ta đều thái quá thiện lương, có một câu gọi là Thỏ tử cẩu phanh, thỏ chết thì chó cũng bị thịt, nàng có biết hay là chăng? Thỏ bị bắt hết rồi, còn cần đến mấy con chó săn chúng ta làm cái gì?"



"Băng xong rồi? Chưa đâu, không phải là Kiến Văn còn chưa bị bắt sao?"



Dương Thu Trì nhớ tới chuyện Trịnh Hòa đi Tây Dương, trong đó có truyền thuyết là vì đi tìm kiếm Kiến Văn đế, nên tự tin nói: "Ta đoàn là hoàng thuợng đã thông qua các đầu mối nào đó biết Kiến Văn đã chết hay là chạy ra hải ngoại rồi, hoàng thượng nhận thấy ông ta không còn có gì uy hiếp nữa. Ta trước đó nhất mực truy bắt Kiến Văn dư đảng, đây là chuyện quan hệ đến tranh đấu cung đình và tranh đoạt quyền vị trong nhà của họ. Loại sự tình này tuyệt không thể để người khác biết, để miễn cho hoàng gia mất mặt. Rất tiếc là ta đã biết quá nhiều, không giết ta, hoàng thượng chỉ sợ ngủ không yên giấc a...."



Liễu Nhược Băng từ nhỏ đến lớn đều theo sư phụ luyện võ ở thâm sơn cùng cốc, rất ít giao vãng với người, còn Dương Thu Trì nói những lời này chân chân giả giả, và cũng là sự tình mà hắn nhất mực lo lắng, chẳng qua là hiệngiờ nói ra trước vậy thôi, chưa kể là trong lịch sự có rất nhiều tiền lệ y như vậy. Không có lửa thì làm sao có khói?



Liễu Nhược Băng nghe Dương Thu Trì nói cũng có đạo lý, không khỏi nóng ruột lên ngay: "Thu Trì, làm sao bây giờ?"



Dương Thu Trì bất lực lắc đầu: "Còn làm sao nữa, quân bảo thần tử, thần không thể không tử a. Do đo, nghĩ tới nghĩ lui, thì nàng mang con của chúng ta đi là hay nhất. Chờ sau này ta bị kéo cả nhà ra chém, cũng coi như để dành lại cho Dương gia một hậu đại, không đến nỗi đứt luôn hương hỏa."



Liễu Nhược Băng gấp lên: "Không! Ta không để cho chàng chết! Chỉ còn thiếp ở đây, bọn chúng không thể động được cọng lông nào của chàng! Lời này được nói rất tự tin, nhưng nói xong rồi Liễu Nhược Băng cảm thấy không ổn, vì nàng định mang hài tử đi, còn nói gì được câu "chỉ cần còn thiếp ở đây" chứ, cho nên nàng nhất thời không biết nên làm sao cho phải.



Dương Thu Trì len lén nhìn nàng, thấy nàng đang do dự, liền thở dài một hơi, lấy lui làm tiến, nói: "Cũng có thể là ta lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử. Hoàng thượng có thể là chân tâm thỉnh ta đi thưởng tiết nguyên tiêu, rồi phong thưởng tận mặt. Ông ta là quân vương thánh minh, xem ra sẽ không phải lạm sát vô cớ như hôn quân được." Liễu Nhược Băng nói gấp: "Loại sự tình này sao lại dựa vào vận khí được chứ? Vạn nhất ông ta muốn giết chàng thật, thì trễ rồi! Hay là, chúng ta đi trốn, đến chỗ nào mà ông ta không tìm thấy."



Dương Thu Trì cười khổ: "Nếu như hoàng thượng muốn giết ta, cho dù có đến chân trời góc biển thì họ sẽ lôi đầu chúng ta ra thôi. Hơn nữa, ta dù sao cũng vì sự suy đoán hoàng thuợng có khả năng sẽ hạ đột thủ với ta mà kháng chỉ không tuân trốn đi a?"



"Lời này cũng có lý," Liễu Nhược Băng ngẫm nghĩ, "Thiếp không thể để chàng mạo hiểm, thiếp muốn cùng chàng lên kinh thành, một khi hoàng thượng hạ thủ thật, thiếp sẽ cướp chàng chạy trốn."



Dương Thu Trì ngầm mừng, cảm kích hỏi: "Băng nhi, nàng thật sự chiu cùng ta tiến kinh hay sao?"



"Dạ, thiếp không thể để con của chúng ta không có cha a!"



"Ha ha, đa tạ Băng nhi!" Dương Thu Trì cười, hiện giờ chỉ còn biết đi nước nào hay nước nấy, để cho Liễu Nhược Băng lưu lại rồi tính sau. Dù gì thì những thế cờ sau này hắn vẫn còn tiếp tục đánh thêm nhiều nước nữa! Dương Thu Trì hỏi: Vậy chúng ta chừng nào đi đây?"



"Nếu như tiết nguyên tiêu phải đến kịp kinh thành, thì thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, phải lập tức lên đường. Tiết Xuân hãy đến Vũ Xương trước... ở nhà ở Vũ Xương đón đầu năm, sau đó lập tức xuất phát lên kinh thành."