Nạp Thiếp Ký II
Chương 101 : Cắt Tai Hay Chặt Ngón?
Ngày đăng: 14:10 18/04/20
Một sơn tặc thân hình ốm o giương con mắt sắc mê mê nhìn A Hạnh Ny đang uốn éo, nói với đại hán mặt đen: "Nhị đại vương, An Hạnh Ny là đệ nhất mỹ nhân của Đồng trại, là hoa đỗ quyên đẹp nhất của Đồng gia. Đừng lãng phí nữa, hãy để huynh đệ thưởng thức chút đi."
"Bốp...!" Đại hán mặt đen tát một cái cực mạnh vào đại hán ốm này: "Lão tử đã nói nhiều lần rồi, huynh đệ chúng ta tuy đi làm thảo khấu, cướp của giết người đều được, chịu không nổi thì bỏ tiền đi kiếm kỹ nữ! Muốn làm cường đạo chà đạp vợ con người ta là không được. Ai làm điều đó, lão tử sẽ thiến, rồi lấy món đồ chơi đỏ bỏ vào miệng!"
"Nói quá hay!" Dương Thu Trì nhịn không được buột miệng khen: "Hay? Hay ở chỗ nào?"
Dương Thu Trì chân thành nói: "Dâm vợ con người ta thì đã sao, vợ con ngươi ta dâm thì thế nào? Các người vào rừng làm cướp là do cuộc sống bức bách, vì sinh tồn. Đánh cướp nhà cửa là có thể lý giải, nhưng gian dâm vợ con người ta chẳng khác gì cầm thú. Nhị đại vương làm người quang minh lỗi lạc, khiến người kính bội!"
Đại hán mặt đen thấy hắn nói thành khẩn như vậy, mặt không khỏi nở nụ cười: Ừ, ngươi có thể nói được những câu như vậy, xem ra không phải là nhân vật bình thường. Thôi được, tha cho cái tai và ngón tay ngươi, lấy ra món tín vật đưa cho Lôi tri huyện của các ngươi để làm tin lấy tiền chuộc cũng được."
"Đa tạ nhị đại vương!" KHông ngờ chỉ mấy câu vuốt mông ngựa mà giữ được tai và ngón tay của mình, Dương Thu Trì mừng rỡ, luôn miệng xưng ta, lại nói, "Trên người ... người ta vốn có một đôi bao tay màu trắng, đó là... là nương tử của ta cấp cho ta. Đem đôi bao tay đó giao cho Lôi tri huyện để nương tử của ta nhận ra là được."
"Vậy tốt! Đem đôi bao tay đó cùng với thư đưa đi!" Đại hán mặt đen nói.
Một sơn tặc đáp ứng, mang đao và tín vật đi ra cửa.
Dương Thu Trì hỏi: "Nhị đại vương tôn tính đại danh là gì?"
Đúng lúc đó, một sơn tặc chạy vội vào ôm quyền thưa: "Nhị đại vương, đại vương nói bảo ngài đưa A Hạnh Ny tới gặp đại vương."
Đại hán mặt đen nhíu mày: "Mang ả tới đó làm gì?
Sơn tặc đó đắn đo một chút, khẽ nói: "Ý tứ của đại vương là... là muốn nạp A Hạnh Ny làm áp trại phu nhân!"
Đại hán mặt đen tức thời trầm mặt: "Sao có thể được! Đừng nói gì đi ngược lại với quy củ chúng ta, cha của A Hạnh Ny là Dát Cát Ước là tù trưởng của Đồng trại, đồng binh tinh nhuệ dưới trướng hơn nghìn người. Chỉ cần khai chiến, trong vòng mấy ngày là có thể chiêu tập hơn một vạn binh tinh tráng ở các động trại xung quanh. Chúng ta chỉ có mấy trăm người, căn bản chẳng làm gì được! Bắt con gái của lão, đòi chuộc chút tiền tài thì lão còn có thể tiếp thụ, chú mà chà đạp con gái của lão, lão tù trưởng nhất định liều cái mạng già với chúng ta! Đến lúc đó, khắp Tuyết Phong sơn này e rằng chẳng có chỗ cho chúng ta tàng thân! Không được, ta phải đi tìm đại vương nói khuyên mới được!"
Y đứng dậy định đi, sơn tặc đó vội hỏi: "A Hanh Ny thế nào? Có mang đi không?"
"Tạm thời không mang! Đem ả trói ra phòng đơn ngoài kia, đúng rồi, nhốt chung điển sứ đại nhân và A Hạnh Ny. Chờ lát về ta muốn đơn độc đàm luận với họ chút chuyện!"
"Vâng!" Sơn tặc binh đáp ứng, phân biệt khiêng A Hạnh Ny và Dương Thu Trì ra cửa, leo thang đá lên mặt đất, xuyên qua một vườn nhỏ tiến vào một gian phòng, phân biệt trói vào hai cột, sau đó đóng cửa bỏ đi.
A Hạnh Ny cúi đầu khẽ khóc, gương mặt trắng nõn bị đầu tóc phủ lòa xòa, nhưng qua ánh trắng ở cửa sổ vẫn nhìn thấy một chút, khiến người thương xót vô hạn.