Nạp Thiếp Ký II

Chương 100 : Cắt Tai Hay Chặt Ngón?

Ngày đăng: 14:10 18/04/20


Dương Thu Trì nghe y nói lời này, rõ ràng đã nhận thức bản thân, nhìn kỹ tướng mạo của y, thấy rất lạ, nên hỏi: "Ngươi là ai?"



Đại hán mặt đen nhếch môi: "Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu là ngươi có bao nhiêu tiền! hắc hắc hắc."



"Ý tứ gì vậy?"



"Vậy mà còn chưa rõ sao? Đám văn nhân các ngươi đúng là đọc sách đến ngu luôn rồi." Đại hán mặt đen từ từ rút ra một thanh đại khảm đao, kề lên cổ Dương Thu Trì, "Như vậy thì biết chưa? Chúng ta là cướp đường kiếm sống đấy mà."



Nghe lời này, lòng Dương Thu Trì ngược lại giản ra, thì ra đây là một đám sơn tặc. Xem ra khách sạn mạ họ ăn tối qua là một hắc điếm rồi, hoặc đó là điểm tiền tiêu do đám sơn tặc này thiết đặt ra, chuyên tra xét các đoàn thương buôn lai vãng, tìm cơ hội đánh cướp. Cái mà họ ăn ắt là bị hạ mông hãn dược. Quả là quá khinh thường mà, hắn chỉ nghĩ ở huyện thành xa xôi này không có chiến loạn, quân đội của Trương Hiến Trung sẽ không đến đánh, không ngờ nơi núi cao rừng thẫm này còn có sơn tặc chiếm núi làm vương.



Hắn có một đám người đông thế này, các hộ vệ lại mặc phục trang Minh quân, thế mà bọn chúng dám bóc cóc, quả là lợi hại! Lẽ nào đây là đám con cháu chiếm núi làm vương của thủy bạc Lương sơn hay sao? Nhưng mà, trong thời buổi binh hoang mã loạn thế này, bắt cướp quan binh chẳng phải là chuyện lớn quá đáng gì, giết quan tạo phản âu cũng là chuyện thường lắm rồi.



Dương Thu Trì hỏi: "Gan của các ngươi lớn thật, bắt cóc mệnh quan của triều đình, các ngươi không sợ bị lăng trì xử tử sao?"



"Ha ha, đa tạ điển sứ quá lo, ngài hay là tự lo cho mình trước đi. Được rồi, bớt nói lời thừa, mau viết một phong thư, nói rằng ngươi bị chúng ta bắt rồi, bảo Lôi tri huyện mang 500 lượng,..., không, 800 lượng đến chuộc ngươi!"



Dương Thu Trì thất cười: "Xem ra ta có giá trị không ít tiền nha, 800 lượng lận!"




Trên cái cổ trắng ngần của nàng có một vòng bạc, trên người mặc một áo lam dài không có ống tay không có nút, ngực đã bị banh, lộ ra bờ vai thon và nửa gò ngực, cũng trắng muốt như tuyết. Trên hai gò ngực tuyết bạch cao đầy của mỹ nhân này còn có một áo lót màu đỏ hồng, để lộ khe ngực cực sâu, khiến người ta mơ tưởng vô hạn.



Mông của nữ tử này cong mọng dưới cái áo dài, do vạt áo dài và bó, hai bên xe cao, quần ở dưới thêu hoa chỉ đến gối, lộ ra đôi chân dài thon gọn, xinh đẹp lạ thường.



Nữ tử này còn đội một cái khăn lớn, hai tay bị trói ngược đang kinh khủng giãy giụa muốn tránh thoát . Chỉ có điều, chân và tay đều bị trói bằng dây gân bò, nên tức thời ngã xuống đất, cái quần bách diệp bị vén lên lộ ra cái đùi trắng nõn, khiến cho bọn sơn tặc chung quanh cười rộ dâm đãnh không thôi.



Đại hán mặt đen nói: "Các huynh đệ cực khổ rồi, không bị người phát hiện chứ?"



"Không, chúng tôi nhân lúc ả mang nha hoàn đến ca trường ở đồng trại cổ lâu, nên đánh ngất nha hoàn, bịt miệng ả trùm bao mang về đây. Trừ hai nha hoàn ra, không ai nhìn thấy cả."



"Giỏi! Con gái bảo bối Hạnh Ny Lạc của lão thổ ti Dát Cát Ước bị rơi vào tay chúng ta rồi, lão nhất định sẽ phá tài lớn rồi, ha ha ha...!"



Dương Thu Trì giờ đã hiểu, xem ra nữ tử mỹ lệ này có mệnh vận giống y như hắn, đều là con tin bị bắt cóc. Nghe lời đại hán nói, thì thiếu nữ này là "A hạnh ny", là một cô nương người dân tộc, là con gái của thổ ti Đồng trại trọng vùng tên là "Dát Cát Ước".



Hắn đến đây một thời gian, đã biết Kiềm Dương là chỗ có nhiều dân tộc tạp cư, chủ yếu là người dân tộc thiểu số thuộc tộc Miêu và tộc Đồng. Hắn biết, Đồng tộc là dân tộc giỏi ca múa, thuần phác nhưng bưu hãn. Từ cô gái A Hạnh Ny đẹp như tiên da trắng như tuyết con của tù trưởng Đồng tại này mà xét, thì cô nương Đồng gia ắt là đẹp như hoa rồi.