Nạp Thiếp Ký II
Chương 29 : Tắm Máu
Ngày đăng: 14:08 18/04/20
Quách Tuyết Liên tuy hai tay nhỏ nhắn nhưng hết sức khéo léo, lần lượt làm cho toàn thân Dương Thu Trì thư thái, hắn nhắm mắt nói: “Tuyết Liên à, sau này nàng mà làm vợ ai thì người đó hẳn hưởng phúc rồi!"
Quách Tuyết Liên nhỏ nhẹ nói: “Lão gia đối với nô tì ân trọng như núi, nô tì suốt đời đi theo lão gia, không lấy ai làm chồng."
"Không thể làm thế được!" Dương Thu Trì đặt tay lên đùi nàng vỗ nhè nhẹ, "Chờ ta tìm được Băng Nhi rồi, sau khi chúng ta thành thân, ta sẽ tìm nhà gã chồng cho nàng. Ta sẽ không làm chậm trễ cho nàng, để nàng một đời ở góa, quả thật là có lỗi."
"Quách Tuyết Liên chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Nô tì không..."
Dương Thu Trì đang nhắm mắt nói chuyện thì bất chợt nghe có người lên tiếng: “Ô! Dương huynh đệ, ngươi ở đây à? Ta đang đi tìm ngươi đây."
Dương Thu Trì mở mắt ra nhìn, thì ra đó là người quân giáo phụ trách phát giấy trước kia. Hắn trở người đứng dậy, vòng tay nói: “ Quân gia tìm tôi có việc gì không vậy?"
"À, thấy ngươi có sức lực hơn người, ta đến hỏi xem ngươi thế nào? Có nghĩa là chịu tham gia quân ngũ để ăn lương không? Chúng ta thủ thành cần những người có thể lực như ngươi vậy".
Dương Thu Trì cười cười lắc đầu: “Quân gia, tôi chỉ là kẻ nhát gan, lại là con duy nhất trong nhà, phụ mẫu không cho đi lính đâu."
"Uhm..." Trên mặt người quân giáo lộ vẻ thất vọng, "Này quên đi, giặc Trương giết người đã thành tính rồi, một khi mà đã phá thành Hoàng Châu, ngươi vị tất chỉ lo thân mình. Hắc hắc..."
Đúng lúc đó thì đột nhiên nghe phía thành có tiếng động ầm ầm dữ dội, chung quanh những tiếng kêu thảm thiết, tiếng hô giết giết vang lên tạo thành một đám hỗn loạn. Lúc này, ngay dưới chân có cảm giác như đất đang rung chuyển.
Dương Thu Trì dẫn Quách Tuyết Liên nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa. Đột nhiên phía sau có tiếng ngựa nhanh đến. Một đội kỵ binh giặc Trương đang tiến đến. Dương Thu Trì cùng Quách Tuyết Liên nhanh chóng tránh sang bên đường. Sau khi đội kỵ binh đi rồi, phía sau còn lại ba người, Dương Thu Trì chợt nảy ra một ý nghĩ, bèn đứng lên kêu: “ Ba vị huynh đệ đợi một chút, có mấy mỹ nữ chạy vào cửa hiệu kia, hãy hỗ trợ bắt giữ đi."
Ba người đàn ông nghe được lời này, lộ vẻ vui mừng ra mặt, lập tức kéo chiến mã lại, nhảy xuống, chen lấn chạy vọt vào trong phòng. Dương Thu Trì theo sau một đao kết liễu ba người bọn chúng. Sau khi trở ra, Dương Thu Trì đỡ Quách Tuyết Liên lên chiến mã, rồi tự mình ôm Tiểu hắc nhảy lên con ngựa khác, kêu lên: “Chúng ta thừa dịp đang có loạn lao ra khỏi thành!"
Giục ngựa chạy về trước được mấy bước, phía sau không nghe Quách Tuyết Liên chạy theo. Hắn liền quay đầu nhìn lại, phát hiện Quách Tuyết Liên đang cầm lấy yên ngựa, gấp rút thúc ngựa đi về trước, không biết làm thế nào để khống chế con ngựa bây giờ. Dương Thu Trì biết nàng ta chưa hề cưỡi qua ngựa bao giờ, vội vàng quay trở về, dắt lấy cương ngựa của nàng, thúc ngựa chạy ra ngoài thành.
Trong thành lúc này lửa cháy hừng hực, tiếng giết rung trời. Bọn giặc Trương vội vàng thiêu sát cướp bóc, hai người bọn họ lại thay trang phục của giặc Trương, cưỡi chiến mã, cho nên cũng không ai tra xét họ. Do đó rất thuận lợi chạy ra khỏi thành Hoàng Châu.
Đi được vài dặm, lúc này ghìm ngựa đứng lại, Quách Tuyết Liên kinh hồn, hỏi Dương Thu Trì: “Lão gia, chúng ta...bay giờ chúng ta đi đâu đây?"
Dương Thu Trì quay đầu lại liếc mắt nhìn thành Hoàng Châu. Cả nữa bầu trời rực đỏ ngọn lửa, văng vẳng vẫn còn nghe được cả tiếng giết người, ngẫm nghĩ xong, hắn nói: “ Cha nàng nói Vũ Xương có Sở vương. Nơi đây là trọng điểm quân Minh nên sẽ bố trí lực lượng canh phòng cẩn thận. Chúng ta đi Vũ Xương!" Sau khi nói rõ phương hướng đi rồi, liền giục ngựa thẳng Vũ Xương mà đi.
Sau khi chạy hơn mười dặm, suy xét rằng phía trước là phạm vi của quân Minh khống chế. Nếu như bị quân Minh ngộ nhận là giặc Trương, thì bao nhiêu ý nguyện chết hết. Dương Thu Trì cùng Quách Tuyết Liên thay bộ quần áo của giặc Trương dính đầy máu ra, sau đó tiếp tục đánh ngựa đi tiếp.
Bọn họ cưỡi hai con chiến mã tuy nhiên có đóng dấu quân mã, thẳng một đường chạy như điên, đến nơi nào không có người thì ngừng lại nghỉ ngơi một chút, ăn ít kiều mạch. Sau đó gấp rút lên đường. Cho nên dọc đường rất an toàn, không gặp giặc Trương, cũng không gặp quân Minh.
Sau vài ngày bọn họ đã đến thành Vũ Xương.