Nạp Thiếp Ký II

Chương 30 : Hành Nghề Khám Nghiệm Tử Thi

Ngày đăng: 14:08 18/04/20


Lúc đang trên đường đi, ven đường dân đói đầy, rất nhiều người bị thối rửa bốc mùi, thậm chí không ai mai táng.



Dọc theo đường đi cũng có những điểm không bình thường như trước. Mặc dù không nhìn thấy bất kì động vật nào, nhưng thỉnh thoảng lại thấy mấy con chuột xuất hiện. Tiểu hắc định bắt lấy, liền bị Dương Thu Trì ngăn lại. Hắn cũng biết, hàng ngàn hàng vạn dân chúng trong thành bị chết đói nơi đồng không mông quạnh, không người mai táng, rất dễ dàng cho bệnh dịch hạch -là bệnh có tính truyền nhiễm cao. Mà chuột vốn là loài môi giới gây bệnh, nên không thể ăn.



Cũng may mắn là hai người còn có một ít kiều mạch làm lương khô. Bên cạnh vẫn còn con chiến mã, không cần phải ăn thịt chuột.



Xa xa nhìn thấy thành Vũ Xương. Bởi vì ngựa họ đang cưỡi là chiến mã, nên không dám mang theo vào thành. Do đó, Dương Thu Trì cùng Quách Tuyết Liên xuống ngựa, nhưng cũng không thể giết chiến mã lấy thịt bán được. Vì người xưa không ăn thịt ngựa, đặc biệt là chiến mã, mang theo thịt vào thành rất dễ bị người ta đề phòng, báo cáo lên quan phủ, lại thêm chuyện phiền toái nữa. Dứt khoác để cho chiến mã phóng đi, rồi theo những người dân đói đi bộ vào thành.



Vừa mới tiến vào cửa thành, gặp ngay đội xe ngựa đang ra khỏi thành, người đánh xe dùng khăn bịt mũi lại, lóng ngóng cao giọng kêu lên: “ Tránh ra tránh ra! Bị bệnh lở loét hết rồi đây. Mọi người tránh ra chút đi!"



Dương Thu Trì nghe được những lời này, trong lòng trầm lại, kéo Quách Tuyết Liên tránh sang một bên, đồng thời để cho nàng đứng sau lưng, lấy tay áo che mũi miệng lại. Những người qua đường khác cũng né tránh ra xa. Chiếc xe ngựa lắc lư đi. Bánh xe kêu lộc cộc tiến về trước. Dương Thu Trì liếc mắt qua, chỉ thấy trên xe có vài cái chiếu, có vài cánh tay gầy khô như que củi duỗi ra từ trong chiếu. Xe ngựa chạy thì đong đưa nhưng tay thì cứng đờ. Xe chầm chậm đi ra khỏi thành, phía sau có một người hành nghề ngỗ tác (khám nghiệm tử thi) cầm cả cuốc xẻng đi theo.



Đợi cho xe ngựa đi rồi Quách Tuyết Liên giọng run run hỏi: “Lão gia, mấy người này đều là bị nổi u nhọt thành bệnh mà chết sao?"



"Đúng vậy!" Dương Thu Trì cười khổ đáp.
Xung quanh không có vấn đề gì, sau một hồi cố gắng lắng nghe. Thì ra người đàn ông trung niên kia muốn mua ba cái quan tài. Mặc khác còn mời mấy người khám nghiệm tử thi đi xem xét để nhập liệm đưa vào quan tài. Nhưng người chủ cửa hiệu bán quan tài vừa cười vừa giải thích rằng người khám nghiệm tử thi cũng vừa mới đi rồi.



Ông chủ nói quả không sai, Dương Thu Trì nhìn thấy mấy vị khám nghiệm tử thi quả là đã đi theo người vào mua quan tài trước đó lâu rồi. Trong cửa hiệu giờ chắc hoàn toàn không còn ai làm khám nghiệm tử thi nữa.



Bỗng nhiên trong lòng Dương Thu Trì khuấy động, chính mình cũng là một pháp y, đúng là trước kia có làm qua công việc của ngỗ tác. Vậy thì đây chẳng phải là một cơ hội tốt đó sao? Vội vàng lay Quách Tuyết Liên tỉnh dậy, chạy thẳng đến nói chuyện với ông chủ cửa hiệu bán quan tài: “Hai vị đại ca, tôi chính là ngỗ tác, có thể giao việc tẩn liệm vào quan tài



Người chủ tiệm trên dưới dò xét Dương Thu Trì rồi nói: “Ngươi làm ngỗ tác ư? Sao ta chưa thấy qua ngươi vậy?"



Lúc trước, ngỗ tác là làm giúp người khác xử lí mai táng, chôn cất, nhập liệm đưa vào quan tài. Sau đó nghề này mới phát triển thành công việc điều tra hỗ trợ thêm cho việc tra án. Sau nữa mới thành một nghiệp đoàn, gọi là nghề ngỗ tác. Thêm vào đó phải đăng ký nhập tịch ở nha môn. Thông thường các cửa hiệu bán quan tài cũng có sẵn các vị ngỗ tác. Nhưng trong toàn thành số lượng ngỗ tác cũng không nhiều. Người thường như người chủ tiệm bán quan tài cũng nhận ra được, nhìn thấy Dương Thu Trì có vẻ lạ mặt, vì vậy mới hỏi câu đó.



Dương Thu Trì trước khi đến đây cũng thuộc đội hình cảnh pháp y, cũng tương đương với cương vị ngỗ tác thời cổ đại. Do đó hắn tự xưng là ngỗ tác cũng không phải là nói ngoa. Bất quá, ở thời cổ đại này thì ngỗ tác cũng chỉ thuộc tầng lớp hạ lưu, một khi đã nhập tịch thì xem như là mặc kệ rồi. Con cháu ba đời đều thuộc về tiện dân, không thể tham gia khoa cử, lại càng không thể làm quan.



Dương Thu Trì tuy không biết là trong tương lai mình có được làm quan hay không, cũng không cần biết sẽ để lại kết quả như thế nào, chỉ cười nói thêm vào: “Tôi đúng thật không phải là một ngỗ tác, nhưng tôi được Đường thúc thúc ở Kỳ Châu cũng làm ngỗ tác chỉ dạy. Trước kia có không ít người được tôi giúp đỡ rồi, mặc dù tôi chưa nhập tịch, nhưng cũng hiểu được ngỗ tác cần làm những gì. Ở Kỳ Châu mấy ngày trước bị giặc Trương tiến vào tàn sát hàng loạt dân trong thành, tôi mang theo vị tiểu huynh đệ này trốn đến Vũ Xương".