Nạp Thiếp Ký II
Chương 93 : Thi Thể Biết Đóng Cửa
Ngày đăng: 14:09 18/04/20
Cho đến khi tới phòng khách dưới lầu, Duơng Thu Trì bấy giờ mới buông tay Liễu Nhược Băng, đi trước ra ngoài.
Lôi tri huyện và Lý giáo dụ cùng mọi người vội tới đón hỏi: "Điển sứ đại nhân cực khổ rồi, tình huống thế nào?"
Dương Thu Trì lắc đầu: "Không phát hiện vấn đề gì. Ai...! Đông Vân cô nương thật đáng thương a.!"
Nghe lời này, Lý giáo dụ và ba tú tài đều nghẹn ngào òa khóc.
Lôi tri huyện quan tâm hỏi: Dương đại nhân, tình hình cái chết thảm của con rễ Lý đại nhân thế nào rồi?"
Dương Thu Trì cung tay nói: "Ti chức đang định báo cáo với đại nhân chuyện này. Theo ti chức khám tra phát hiện, Triệu Thiên CHâu không phải bệnh đau khó chống mà tự sát tử vong, mà đó là chết vì mưu sát!"
"A...?" Đáp án này đối với Lý giáo dục và mọi người mà nói thì quả là không thể nào ngờ, nên cùng quay nhìn hắn chầm chầm.
Từ huấn đạo ho khan một tiếng, vác cái lưng còng bước tới hai bước, nói: "Dương đại nhân, nếu là mưu sát thì theo khám tra ngày hôm qua biết được cửa phòng túc xá của Thiên Châu đóng chặt, hung thủ giết người xong đào li khỏi hiện trường thì làm cách nào đóng cửa phòng lại được?"
"Cái này dễ làm mà," Dương Thu Trì chỉ vào tay phải của mình, "Thi kiểm phát hiện trên cánh tay phải thi thể có một dấu buộc nông, nhưng không có phản ứng sinh hoạt..., khụ khụ, chính là nói sau khi chết rồi mới bị cột lại!"
Điều này khiến mọi người kinh ngạc. Từ huấn đạo lắc đầu: "Lời này của Dương đại nhân quả là cao thâm mặc trắc rồi.
Vườn sau không lớn, trồng một số hoa cỏ, một cây cổ thụ và một cái đình hóng mát. Lý giáo dụ từ từ đi vào lương đình, ngồi trên ghế đá. Tiêu An Nhiên đi theo, khoanh tay đứng hầu ở một bên.
Hậu hoa viên không có đèn, chỉ có một cái đèn gió treo ở cửa vào, chiếu ra ánh sáng ảm đạm, khiến thân ảnh hai người chập chờn như ma quỷ.
Lý giáo dụ trầm giọng hỏi: "An Nhiên, Thiên Châu có phải là do ngươi giết?"
"Không không! Học sinh không dám!" Tiêu An Nhiên lùi lại hai bước, hai tay xua loạn.
Lý giáo dụ nhìn trừng y: "Vừa rồi lời Dương điển sứ nói ngươi có nghe chứ, còn không chịu thừa nhận?"
Trong hắc ám, thân hình Tiểu An Nhiên khẽ run, tiếp đó âm lượng được đẩy hơi cao: "Không! Học sinh thật không giết Thiên Châu. Hai chúng con là huynh đệ đồng học, làm sao có thể hạ độc thủ như vậy chứ!"
Lý giáo dụ hừ mũi một cái thật mạnh: "Gia gia ngươi là ngỗ tác, sau đó cha ngươi mới cải nghề tiến vào Công tượng cục của triều đình làm thiết tượng (thợ rèn). Sau đó cha ngươi mới bỏ tiền nhờ ta cải hộ tích dùm, ngươi mới có thể tham gia khoa cử làm tú tài. Chuyện này chỉ có ta biết. Dương điển sứ nói hung thủ biết về nghề ngỗ tác, ta đoán là ngươi rồi...!"
Tiêu An Nhiên trầm mặc không nói.
Lý giáo dụ lại tiếp: "Ngươi cho rằng vụ giao dịch giữa ngươi và Thiên Châu ta không biết sao? Chức tú tài này của ngươi vì đâu mà có, cống sanh của ngươi vì đâu mà có, ngươi cho rằng ta không biết? Ta nhất mực phụ đạo học nghiệp của Thiên Châu, đặc điểm văn chương và ngữ pháp, tập quán khiển từ tạo cú của nó ta thuộc nằm lòng. Với văn bút của ngươi, e rằng thi huyện cũng chẳng thể vuợt qua, thế mà vẫn đổ cao tam giáp trong các kỳ thi huyện, thi phủ, thi viện. Văn chương cẩm tú của ngươi đó cứ đem tới đây ta xem, ta dám đánh cược là chỉ dựa vào ngươi, một trăm năm cũng không viết ra được! Những văn chương đó rõ ràng là xuất từ tay của Thiên Châu. Các ngươi làm cái gì chẳng lẽ còn cần ta nói rõ hay sao?"