Nạp Thiếp Ký II
Chương 94 : Chung Xuồng
Ngày đăng: 14:09 18/04/20
Vòng eo cung kính của Tiêu An Nhiên từ từ đứng thẳng dậy, lạnh lùng nói: "Không sai, con đã mua chuộc khảo quan, bỏ tiền nhờ Thiên Châu chấp bút, cuối cùng lấy được chức tú tài và đề cử cống sanh này. Nhưng con cũng đưa hắn không ít tiền. Cái này gọi là Chu du đánh Hoàng Cái, một người thích đánh một người tự nguyện bị đánh. Con giết hắn bỡi vì hắn quá tham, tham đến phát ghét. Kỳ thật, con cũng không giết hắn, là hắn cố ý gài bẫy để con giết hắn! - Đây là điều con giết hắn rồi mới biết."
"Cái gì mà gài bẫy để ngươi giết nó, ý gì vậy?"
"Mới đầu chúng con đã thỏa thuận rồi, hắn giúp con thi vượt qua huyện thí thì thù lao là 5 lượng bạc trắng, qua thi phủ thì thù lao 20 lương bạc trắng, qua viện thú 50 lượng. Nếu như được cống sanh, được thêm 50 lượng nữa. Con đã trả cho hắn không thiếu một văn nào."
"Vì sao trong rương của hắn chỉ 50 lượng bạc trắng?"
"hắc! Đây là 50 lượng lần cuối cùng con đưa cho hắn sau khi được tuyển thành cống sinh. Con rễ của người còn có mẹ già a, lại là một hiếu tử, số bạc trước đó ắt là gửi về cho mẹ già của hắn rồi!"
"Nếu là như thế, thì sao ngươi lại giết hắn? Chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu?"
"Nếu hắn không bức con, tự nhiên không không sao con giết hắn làm gì? Thi huyện thi phủ thì thôi đi, hai chúng con thẳng thắng tiền trao cháo múc. Nhưng mà, sau khi thi viện xong rồi, hắn lại yêu cầu con trả gấp bội, nếu không sẽ tố cáo chuyện này. Hắn nói dù gì hắn cũng là người sắp chết, lộ cũng chẳng sao. Con tức quá, nhưng không dám chọc hắn, liền theo lời hắn mà đưa tiền. Không ngờ là hắn trở mặt làm tới, một hai ngày là đi tìm con đòi tiền, đòi con phải đưa thêm một số bạc cho hắn, nếu không thì tố cáo!"
"Nói bậy! Nó là người sắp chết, cần nhiều bạc như vậy để làm gì?"
"Tôi tận mắt chứng kiến Đông Vân bị chính tay ông bóp chết! Khôgn sai chứ?"
Lý giáo dụ ứ hự một tiếng, ngồi phịch xuống ghế đá.
"Hắc hắc, tôi lẻn lên lầu rồi, phòng của Đông Vân đã gài chốt, tôi gọi mấy tiếng nàng ấy không mở, định khuyên mấy câu thì nghe có tiếng bước chân lên lầu. Tôi sợ có người phát hiện rồi hiểu lầm, nên nhanh chóng ẩn vào hắc ám ở một hành lang. Người lên chính là ông, ông gọi mở cửa phòng, nói chuyện với Đông Vân. Tôi to gan mò đến ngoài cửa, nghe lén hai người, mới biết là ông đang khuyên Đông Vân tự vẫn, để thành toàn lời hứa cùng sống chết với Thiên Châu năm xưa. Nhưng Đông Vân khóc lóc không đáp ứng, tiếp đó không có tiếng nói gì, tôi chờ một chút không nghe thấy gì cả, cũng không thấy ông, liền mò tới cửa ghét mắt nhìn vào, thấy ông đang đè Đông Vân dưới mền, một tay bị miệng bịt mũi nàng ta. Đông Vân đã không động đậy rồi, ông vẫn còn bịt chặt. Tôi sợ quá vội bỏ lẻn xuống lầu."
Lý giáo dụ dùng giọng trầm thấp vô lực hỏi: "Nếu như ngươi đã phát hiện rồi, vì sao không báo quan?"
"Tôi cũng có chút do dự có nên báo quan hay không. Ông vì lập miếu thờ trinh tiết mà giết con gái, cho dù tôi có báo quan thì có ai sẽ tin chứ? Huống chi, ông giúp tôi cải hộ tịch, thoát li khỏi tiện dân, cho nên mới được tham gia thi cử. Nếu như tôi báo quan bắt ông, ông nhất định sẽ đem chuyện của tôi nói ra, đối với tôi có lợi ích gì? CHo nên tôi ngồi trong linh đường không động đậy. ông xuống rồi, qua một chút thì thi thể Đông Vân đột nhiên rơi từ trên lầu xuống, khiến tôi giật nãy mình, nhân vì tôi nhìn thấy ông đã bịt chết cô ta rồi, sao thi thể còn có thể nhảy lầu chứ? Nhưng tôi thấy ông khóc ồ ồ mà không có nửa điểm kinh ngạc gì, liền biết là ông đã làm cơ quan gì đó, để Đông Vân từ từ rơi xuống dưới này. Nếu như ông cũng giống như tôi vậy, đã an bài một bố cục tự sát, thì như vậy là quá tốt rồi."
Lý giáo dụ cúi thấp đầu, khe khẽ khóc nấc.
Tiêu An Nhiên cười hắc hắc, đứng dậy sửa lại áo quần, bước tới trước hạ giọng nói: "Giáo dụ đại nhân, hiện giờ hai chúng ta là người ngồi chung một xuồng, chỉ còn biết ôm nhau thành một đoàn mới có thể đảm bảo ông và tôi được bình an!"