Này, Chớ Làm Loạn

Chương 25 : Ưỡn ngực ngẩng cao đầu

Ngày đăng: 12:57 19/04/20


Cao Ngữ Lam rất muốn lật cái bàn, muốn túm Hồ Thiên xuống đất đánh cho hắn một trận nhưng cô trên thực tế, cô không thể làm gì. Cô thậm chí chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng bình tĩnh của mình.



"Giám đốc Hồ đã kết hôn chưa?"



"Tôi kết hôn rồi." Hồ Thiên nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, thản nhiên thừa nhận.



"Quý phu nhân còn khỏe mạnh không ạ?"



Hồ Thiên nhíu mày: "Tất nhiên. Cô Cao, tôi không ngại nói cho cô biết, chuyện này chẳng liên quan gì đến tình yêu. Gia đình tôi vẫn là gia đình tôi".



Trong lòng Cao Ngữ Lam bùng lên một ngọn lửa, cảm giác nhục nhã càng ngày càng tăng đến mức khó kiềm chế. Gia đình hắn vẫn là gia đình hắn. Kinh tởm thật đấy, vậy hắn coi vợ mình là gì? Những cô gái tốt của gia đình khác vất vả tìm việc làm, nghiêm túc kiếm sống, bị hắn coi như món đồ chơi trong tay sao?



Cao Ngữ Lam nghiến răng hỏi: " Giám đốc Hồ thiếu tiền hay sao?"



Hồ Thiên cau mày, hắn bắt đầu cảm thấy cô gái này không dễ dàng cắn câu như hắn tưởng. Hắn có thể nhìn ra Cao Ngữ Lam rất cần công việc này. Một người phụ nữ ở độ tuổi như cô, vừa trẻ trung nhưng không quá non nớt, có nhu cầu đồng thời chịu trả giá, người ở tuổi như cô từng ra xã hội nên nắm rõ quy tắc, nếu chấp nhận cuộc chơi thì sẽ rất vui vẻ, không chấp nhận cũng không có gì phiền phức, mọi người đều đạt mục đích của mình, hai bên cùng có lợi.



Hồ Thiên vốn tưởng điều kiện của hắn hoàn toàn có khả năng thu hút Cao Ngữ Lam. Một cô gái tỉnh lẻ tới đây tìm việc, muốn xác lập chỗ đứng ở thành phố này không phải là một việc dễ dàng. Vì vậy hắn tưởng Cao Ngữ Lam sẽ ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của hắn. Nhưng vẻ mặt hiện giờ của Cao Ngữ Lam và những lời nói chẳng ăn nhập của cô, khiến hắn cảm thấy hắn đã nghĩ sai rồi.



Cao Ngữ Lam nói tiếp: " Giám đốc Hồ không thiếu tiền đúng không? Thế thì anh thừa sức thuê phòng ở đây và tìm một người nhận tiền lên giường cùng anh. Anh là người có gia đình, tại sao anh còn làm chuyện vô đạo đức đáng kinh tởm như vậy?"



Hồ Thiên tựa người vào thành ghế phía sau, nói lạnh lùng: "Cô Cao không có hứng thú gia nhập công ty chúng tôi, thật đáng tiếc. Nếu đã như vậy thì cô nên về nghỉ sớm đi".



"Tôi rất muốn gia nhập công ty của anh, nhưng không có hứng thú lên giường với anh". Cao Ngữ Lam nghiến răng, trừng mắt nhìn Hồ Thiên: "Anh đúng là đồ vô liêm sỉ khốn khiếp, vợ anh sao có thể gả cho loại người như anh. Anh nghĩ phụ nữ chúng tôi chỉ dựa vào việc lên giường mới có thể tìm việc làm hay sao? Anh cho rằng chúng tôi phải khoe đùi mới có khả năng nhận tiền thưởng sao? Tôi cho anh biết, công ty của anh rất tốt, tôi rất muốn đi làm ở đó, nhưng anh thật buồn nôn...".Cô nhất thời không biết mắng chửi như thế nào nữa, chỉ tức giận đến mức thở không ra hơi, hai nắm chặt tay thành quả đấm. Kìm nén một lúc, Cao Ngữ Lam đứng dậy:" Anh chỉ là loài sâu bọ thối tha, nên có người đạp anh một phát bắn lên tường..."



Hồ Thiên bị Cao Ngữ Lam chửi mắng nặng lời, thẹn quá hoá giận: "Cô cho là bản thân cô thanh cao trong sáng lắm sao? Tôi muốn vui vẻ với cô là may cho cô rồi. Cô có bản lĩnh, không cần dựa vào mối quan hệ, tại sao cô vẫn không tìm được việc làm? Không chơi nổi thì đừng có ra ngoài xã hội, đừng thấy tôi cho cô chút thể diện mà dám lên mặt với tôi. Nơi này là thành phố A, là thế giới thực dụng vô cùng. Cô tưởng cô đồng ý cởi quần áo là có người chịu chơi cô? Mau cút về chốn nhà quê của cô chờ uống gió Tây Bắc đi, đồ đĩ thối".




"Hay là tôi đưa em đi hóng gió nhé?" Anh lại hỏi. Lần này Cao Ngữ Lam gật đầu, bây giờ cô thật sự không muốn về nhà, có một người ở bên cạnh cũng tốt.



Doãn Tắc không lên tiếng, chỉ tập trung vào việc lái xe, phong cảnh ở bên ngoài cửa xe hơi khác lạ, Cao Ngữ Lam ngẩn người một lúc, mới phát hiện bọn họ đã rời khỏi nội thành.



"Chúng ta đi đâu đây?"



"Mang em đi bán." Doãn Tắc trả lời, vẻ mặt anh lộ vẻ lưu manh.



Cao Ngữ Lam dụi mắt: "Tôi không tin."



"Em còn khóc đấy à, mắt đã bị mù chưa? Còn có thể nhìn rõ gương mặt đẹp trai hơn cả Phan An của tôi hay không?"



(Phan An (247-300) người Hà Nam sống ở thời Tây Tấn, là một trong những mỹ nam nổi tiếng thời cổ đại Trung Quốc)



Cao Ngữ Lam phì cười: "Doãn Tắc, anh thật đáng ghét".



Xe dừng lại, Doãn Tắc quay sang giữ mặt Cao Ngữ Lam, ngắm nghía một cách nghiêm túc: "Để tôi xem nào. À, tròng mắt vẫn còn, không bị nước mắt cuốn trôi, mũi vẫn còn, chưa bị nước mắt cuốn đi, miệng cũng còn ở đây..."



Cao Ngữ Lam bị anh chọc cười khanh khách. Anh chàng này đúng là đáng ghét. Cô cười không ngừng lại được, giơ tay đẩy người anh ra. Doãn Tắc kéo cô lại, còn muốn xem mắt của cô. Hai người co kéo dây dưa, Cao Ngữ Lam dùng sức đẩy mạnh về phía trước, môi cô đột nhiên âm ấm, giống như đụng phải một vật mềm mại nào đó.



Cả hai sững sờ, Doãn Tắc lập tức quay người ngồi thẳng, giơ tay ôm miệng, liếc Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt thẹn thùng: "Đáng ghét, sao em hôn trộm người ta?"



Cao Ngữ Lam hóa đá trong giây lát.