Này, Chớ Làm Loạn

Chương 26 : Tâm sự

Ngày đăng: 12:57 19/04/20


Máu từ từ dồn lên mặt rồi lên não Cao Ngữ Lam. Mặt cô đỏ ửng như quả gấc chín, đầu óc choáng váng quay cuồng.



Cô vừa hôn anh chàng đáng ghét Doãn Tắc? Đúng không đó?



Chuyện này là thế nào? Sao cô có thể bất cẩn như vậy?



Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ đến giấc mộng xuân. Cô...là cô không cẩn thận, tuyệt đối không phải cố ý!



Mặt Cao Ngữ Lam đỏ bừng, cô ấp a ấp úng: "Tôi, tôi..." mãi mới thốt ra một câu: "Anh hiểu nhầm rồi".



"Tôi vẫn còn ảo giác đây này".



Cao Ngữ Lam gật đầu lia lịa: "Anh dùng từ ảo giác cũng đúng".



Doãn Tắc ôm ngực: "Em muốn chối bỏ trách nhiệm sao?"



"Chính anh nói đó là ảo giác thì làm gì có chuyện chối bỏ hay không chứ?". Cao Ngữ Lam ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cố tỏ ra bình tĩnh, cô vỗ vai Doãn Tắc: "Anh bạn trẻ, đàng hoàng một chút đi".



Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam chằm chằm, vẻ mặt cô nóng đến mức có thể rán trứng, nhưng cô vẫn nỗ lực tỏ ra không yếu thế và làm như không có chuyện gì xảy ra. Đúng là không có chuyện gì xảy ra, Cao Ngữ Lam tự tẩy não mình rồi nhìn đáp trả Doãn Tắc.



Doãn Tắc ôm ngực nói: "Ôi, trái tim tôi bị tổn thương nghiêm trọng rồi, tôi muốn yên tĩnh một lát".



Nói xong, Doãn Tắc đẩy cửa xe ra ngoài.



Cao Ngữ Lam nhìn theo bóng lưng Doãn Tắc, thở phào nhẹ nhõm rồi tựa vào thành ghế ô tô, trong lòng cô thầm cảm ơn Doãn Tắc. Thấy cô buồn, anh khuấy động không khí giúp cô vui vẻ, khi cô ngượng ngùng, anh liền viện cớ tránh mặt để cô có không gian bình ổn tâm trạng.



Thật ra anh là một người rất tốt vô cùng.



Cao Ngữ Lam suy tư một lúc, giấc mộng xuân và xúc cảm vừa ở trên môi lại hiện ra trong trí óc cô. Lúc này trong xe không có ai, cô có thể ôm mặt thầm hét lên ở trong lòng: cô không cố ý, cô thật sự không cố ý!



Cao Ngữ Lam ngồi trong xe một lúc, đột nhiên cửa sổ xe bị người nào đó gõ hai tiếng, cô giật mình buông tay ngước mặt nhìn, là Doãn Tắc ở bên ngoài tươi cười với cô. Doãn Tắc mở cửa xe, kéo cô xuống: "Em muốn một mình buồn chết ở trong này à? Mau ra ngoài ngắm sao đi".
"Anh chàng bạn cùng lớp đại học của em, vì thích em nên mới tìm cơ hội khiến bọn em chia tay, để cậu ta thay thế vị trí đúng không?"



"Anh ta cũng nói như vậy. Anh ta bảo anh ta không ngờ sự việc lại ầm ĩ đến mức này". Cao Ngữ Lam dụi mắt lắc đầu: "Nhưng tôi không thích anh ta, tôi chỉ coi anh ta là bạn bè bình thường mà thôi"



"Vậy người bạn thân dựng chuyện em thích người khác thì sao?"



"Sau đó cô ta kết hôn với bạn trai tôi". Cao Ngữ Lam hít một hơi, sau khi kể ra toàn bộ, trong lòng cô thật sự dễ chịu hơn nhiều.



Doãn Tắc rút tờ khăn giấy đưa cho cô lau sạch mặt: "Đúng là một đôi tiện nhân, em lại đi rơi nước mắt vì những kẻ tiện nhân đó, em thật ngốc nghếch".



"Chuyện xảy ra mấy năm rồi, tôi đã sớm quên từ lâu, chỉ là hôm nay gặp phải chuyện kinh tởm, trong lòng tôi khó chịu nên mới khóc".Cô ngẩng lên nhìn Doãn Tắc, mắt cô vẫn còn nhòe nhoẹt nước, chóp mũi đỏ ửng. Doãn Tắc đưa tay gạt tóc trên trán cô: "Em khóc xấu chết đi được".



"Anh cũng đâu có đẹp!".Cao Ngữ Lam sau khi phát tiết, tinh thần hơn sảng khoái một chút.



"Con mắt em quả nhiên bị nước mắt làm hỏng rồi". Doãn Tắc bày ra bộ mặt kinh hãi: "Tôi rõ ràng là đẹp trai ngời ngời, đến mức ông trăng cũng không thể rời mắt khỏi tôi. Em xem đi, ánh trăng đang chiếu vào người tôi đây này, thế mà em còn không nhìn ra vẻ đẹp của tôi?"



Cao Ngữ Lam xì một tiếng rồi bật cười, Doãn Tắc nâng mặt mình tiến tới sát mặt cô: "Em nhìn kỹ đi, hãy ngắm nghiêm túc vào, đẹp trai cực kỳ đúng không?"



Cao Ngữ Lam nhịn không nổi liền cười ha ha, giơ tay đẩy mặt anh ra. Doãn Tắc cũng cười, đôi mắt anh sáng ngời, hai khóe miệng cong cong, gương mặt anh ở rất gần cô, ánh trăng đúng là chiếu sáng cả người anh, bốn bề trăng thanh gió mát cỏ cây hoa lá đung đưa, bầu không khí rất mờ ám.



Mặt của hai người gần nhau trong gang tấc, hơi thở của anh phả vào mặt Cao Ngữ Lam, cô còn ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên người anh. Cao Ngữ Lam đột nhiên nhớ tới giấc mơ, anh đè cô vào tường, cúi đầu hôn lên môi cô...



Thôi chết rồi, tim cô đập nhanh quá, sao gương mặt Doãn Tắc càng nhìn càng vừa mắt, tại sao cô hay nhớ đến giấc mơ đáng xấu hổ đó? Anh ngày càng đẹp trai, cô càng ngắm càng thích anh, phải làm sao bây giờ?



Trong lúc cấp bách, Cao Ngữ Lam không nghĩ ngợi liền ra tay một cách quyết đoán. Cô nhất định phải phá hỏng bầu không khí này, cô giơ hai tay bóp véo mặt Doãn Tắc.



Gương mặt tuấn tú của anh thay đổi hình dạng ngay lập tức!



Ôi xấu quá đi! Làm vậy trong lòng cô thoải mái hơn hẳn!