Nếu Còn Có Ngày Mai - Lâm Mĩ Thi

Chương 8 : Tò mò

Ngày đăng: 01:02 19/04/20


Vừa mới sáng ra, Tống Thừa Huân đã đến tập đoàn DCL để đưa mấy văn kiện liên quan đến pháp vụ. Hạ Quân Dật ký xong những văn kiện kia thì ngẩng đầu lên nhìn Tống Thừa Huân, thấy anh gương mặt mệt mỏi thiếu ngủ, không khỏi ngạc nhiên bèn hỏi:



- Này Thừa Huân, sao trông cậu mệt mỏi như thế? Pháp vụ của DCL có nặng nhọc gì đâu? Hơn nữa mình cũng chẳng bắt ép cậu phải làm việc gì quá mức khó khăn cả.



- Phải, đúng là pháp vụ của tập đoàn DCL cũng chẳng nặng nhọc gì, nhưng gộp lại Từ Thị, Trình Thị, Lưu Thị rồi Hạ Thị, cậu có thể làm hết trong mấy ngày liền không?



- Bọn mình có bắt ép cậu phải làm việc suốt ngày đêm để nhanh chóng hoàn thành công việc đâu. Mà văn phòng luật cũng đâu phải chỉ có một mình cậu mà phải khổ sở như thế chứ.



Tống Thừa Huân thở dài, cầm mấy văn kiện kia rồi đi ra chỗ sofa ngồi, tự rót cho mình một cốc nước lọc.



- Phòng làm việc của cậu bây giờ không trưng bày rượu nữa à? Trước thấy có nhiều lắm mà?



Hạ Quân Dật cũng rời bàn làm việc ra sofa ngồi, tự rót lấy cho mình một cốc nước lọc rồi nói:



- Tôn Hạo lần trước bảo dạ dày của mình không tốt nên cấm uống rượu với cafe, Vũ Tranh cũng nói rằng không muốn thấy mình uống nhiều mấy thứ đó nên mình bỏ rồi. Từ nay hạn chế uống rượu và cũng không đi trưng bày rượu ở phòng làm việc nữa.



- Sao mà nghe lời em gái Lương quá vậy? Chẳng biết ai ngày trước từng nói là sẽ không hạ mình trước phụ nữ ấy nhỉ? Thế mà bây giờ vợ bảo gì nghe nấy, giống y hệt Minh Viễn với Cảnh Dương.



- Mình nói câu đấy bao giờ chứ?



Để tránh việc Tống Thừa Huân lại tiếp tục đem chuyện của mình ra “chọc ngoáy”, Hạ Quân Dật nhanh chóng đổi chủ đề:



- Thừa Huân, hôm nọ mình nhìn thấy cậu và Trình Thiên Lam nói chuyện rất vui vẻ trong một quán café. Mối quan hệ giữa cậu và cô ta không phải tiến triển đến mức thần tốc như vậy chứ? Nhân tiện hỏi luôn, hai người đã tính đến những chuyện gì rồi?



- Đừng có suy nghĩ vớ vẩn như thế, mình với Trình Thiên Lam chỉ là bạn bè bình thường thôi.



- Bạn bè bình thường? Nghe như dối lòng ấy. Nhưng mà không phải là Trình Thiên Lam có bạn trai rồi?



- Không phải.



Nghe đến đây, Hạ Quân Dật bỗng bật cười, vỗ nhẹ lên vai của Tống Thừa Huân và nói:



- Trình Thiên Lam không có bạn trai, sao cậu không nghĩ đến việc tiến tới với cô ta đi? Hai người kể ra cũng đẹp đôi lắm. Nếu như cậu với Trình Thiên Lam thành đôi, mình nhất định ủng hộ nhiệt tình. Bọn Minh Thành với Tôn Hạo chắc cũng có ý kiến giống mình.




- Thiên Lam, từ trước đến nay bố không hỏi quá nhiều về chuyện tình cảm riêng tư của con. Nhưng mà con gái à, không phải là con đang hẹn hò với Tống Thừa Huân đấy chứ hả?



- Dạ?



Trình Thiên Lam cảm thấy hơi ngạc nhiên khi ông Trình Cẩm Hoa hỏi về điều này. Giữa cô và Tống Thừa Huân vốn dĩ có gì đâu, tại sao ông Trình Cẩm Hoa lại cho rằng cô đang hẹn hò với anh? Phải chăng là đã có ai nói chuyện với bố? Là Cố Phong? Nhưng thật sự, Trình Thiên Lam không nghĩ rằng Cố Phong lại rảnh rỗi đi nói chuyện của cô cho ông Trình Cẩm Hoa nghe.



- Bố, bố bảo con đang hẹn hò với Tống Thừa Huân sao? Bố nghe chuyện này ở đâu vậy ạ?



- Có phải con đang nghĩ liệu có ai đó đã kể chuyện này cho bố nghe hay không, đúng như vậy chứ? Thật ra là bố không nghe từ ai cả, chỉ là bố nhìn thấy con và vị luật sư Tống đi với nhau thôi.



- Bố, nếu như con và Tống Thừa Huân thật sự đang hẹn hò, chẳng lẽ bố muốn phản đối hay sao?



Nhìn sắc mặt không vui của ông Trình Cẩm Hoa, Trình Thiên Lam biết là ông không thích Tống Thừa Huân. Từ trước đến nay ông vẫn luôn thích Cố Phong và rất thích tác hợp cô và anh ấy.



- Con hiểu bố mà, bố không thích Tống Thừa Huân. Con gái à, Cố Phong là một người đàn ông rất tốt, hiếm có lắm đấy, con không tìm được người thứ hai đâu. Chuyện này suy nghĩ kỹ lại đi.



- Bố vì Cố Phong nên mới không đồng ý cho con và Tống Thừa Huân đúng không? Nhưng bố đã gặp Tống Thừa Huân đâu mà biết anh ấy không tốt bằng Cố Phong chứ?



- Nói chung là bố vẫn thích Cố Phong hơn.



Nhìn thấy ông Trình Cẩm Hoa lúc này, Trình Thiên Lam bỗng bật cười. Cô ôm lấy cánh tay của bố mình và nói:



- Thôi được rồi bố, con biết là bố thích Cố Phong. Con và Tống Thừa Huân chỉ là bạn bè thân thiết thôi. Việc tiến xa hơn đến chuyện tình cảm hẹn hò với anh ấy, con chưa nghĩ đến.



- Vậy Cố Phong có hy vọng rồi?



- Vâng.



- Thế thì còn được.



Trình Thiên Lam ngồi nói chuyện với bố một lúc rồi trở về phòng. Có một sự thật đó là cô chỉ coi Cố Phong là bạn bè thôi, còn muốn cùng anh tiến xa hơn là một điều không thể. Còn Tống Thừa Huân, đúng là cô rất có cảm tình với anh, nhưng họ có thể trở thành một cặp không thì rất khó nói.