Ngã Ba Tình Yêu

Chương 5 :

Ngày đăng: 19:27 19/04/20


Editor: Thoa Xù



Lại một năm nữa trôi qua.



Dương Ấu Tần cũng đang đi trên vỉa hè, nhớ tới năm ngoái, lúc đi mua quà trao đổi lễ Giáng Sinh đã gặp gỡ Chương Nghi Hằng ở đây.



Không biết..... Bây giờ bọn họ như thế nào? Chắc là vô cùng hạnh phúc rồi!



Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô không quấy rầy bọn họ nữa, chỉ nhờ người đến thăm bệnh mấy lần, xác định thương thế của đối phương đã phục hồi tốt, không có gì đáng ngại.



Mặc dù Dư Quán Chỉ không nói, nhưng cô cũng nhìn ra được, thật ra anh rất khó xử, nhưng vì tạm thời không có ai bên cạnh chăm sóc cô, bởi vì tình nghĩa nên tạm thời nhận trách nhiệm, lúc anh họ Trọng Tề tới đón cô thì anh có hơi nhẹ nhõm.



Sau khi đối phương xuất viện, cô đã hoàn toàn cắt đứt mọi thông tin liên lạc với họ.



Cô nghĩ cần phải như vậy mà! Nghi Hằng từng nói, bọn họ dự định kết hôn vào giữa năm, cô ấy là người vợ lý tưởng của Dư Quán Chỉ, tính tình dịu dàng săn sóc lại biết chăm lo cho gia đình, tất nhiên cuộc sống hôn nhân sẽ hòa hợp mỹ mãn.



Đi tới đi lui, vô thức quẹo vào ngõ hẻm, nhìn về phía ngôi nhà đằng xa kia chính là cửa hàng ấm áp đã tới một lần rồi.



Cửa hàng dán giấy sang nhượng lại, Dương Ấu Tần vốn chỉ định nhân dịp nhìn một chút rồi lập tức rời đi, giờ lại khiến cô dừng chân, do dự một lúc lâu, vẫn quyết định đến hỏi rõ nguyên nhân.



"Hoan nghênh --" Cô gái trước quầy ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cô đứng trước mắt thì ngạc nhiên tươi cười nói: "Ấu Tần, đã lâu không gặp!"



"Ừ." Cô khẽ cười đáp lại, chỉ chỉ tờ giấy ngoài cửa. "Tôi đi ngang qua đây, thấy cửa hàng của cô muốn sang nhượng lại, đã xảy ra chuyện gì sao?"



Cô nhớ Chương Nghi Hằng dành nhiều tình cảm cho cửa hàng này, nếu như là vì yếu tố kinh tế, cô có thể giúp một tay.



Chương Nghi Hằng chống bàn đứng dậy, từ trong quầy bước ra. "Nào có chuyện gì chứ, chỉ là quá mệt mỏi thôi, thân thể quá nặng nề. Tôi đã thương lượng với Quán Chỉ, suy tính rất lâu, liền quyết định đóng cửa hàng, ở nhà chuyên tâm làm bà vợ nhàn rỗi cho anh ấy nuôi."



Dương Ấu Tần lập tức hiểu rõ, cái gọi là "thân thể nặng nề" là ý gì.



Ánh mắt đặt trên cái bụng đã nhô lên, nhất thời không dời mắt đi được.



"À, đúng rồi, giữa năm trước chúng tôi đã kết hôn theo kế hoạch rồi."



"Chúc mừng cô." Đây là chuyện trong dự đoán, không có gì phải buồn, chỉ là bỗng nhiên nghe qua, vẫn không tránh khỏi chua xót trong lòng.



Chương Nghi Hằng nhìn cô chăm chú, cô cố gắng giữ nụ cười yếu ớt trên môi, lại có vẻ chua xót khổ sở và gắng gượng.



Lúc trước không biết, nhưng sau khi biết được rồi không tránh khỏi muốn thăm dò đôi chút.



Cô ấy với Quán Chỉ..... Không giống với dáng vẻ đã sớm vật đổi sao dời.



"Đứa bé bao nhiêu tháng rồi?"



"Mới hơn năm tháng."



Cô nhớ là thân thể Chương Nghi Hằng vốn không được khỏe lắm, nhất định mang thai sẽ khiến cơ thể thêm nặng nề. Trong tương lai đứa bé ra đời, chuyện tã sữa sẽ chỉ làm cho đôi vợ chồng trẻ càng bận rộn hơn, khó trách lại muốn nhượng lại cửa hàng.



"Tôi -- có thể sờ thử không?"



"Được chứ." Thấy Dương Ấu Tần dè dặt cẩn thận đặt lòng bàn tay lên bụng mình, vẻ mặt đó làm cô buồn cười. "Là bé gái đó."



Đây là con của Quán Chỉ..... Cô nhẹ nhàng vỗ về, ngạc nhiên cảm nhận được một sinh mạng mới đang tượng hình.



Đây là cuộc sống mà anh mong muốn, hiện tại anh thật sự rất hạnh phúc, như vậy thì tốt, như vậy thì tốt rồi.



Chương Nghi Hằng hơi suy tư nói: "Cô và Quán Chỉ..... Sau này anh ấy có nói lại với tôi."



"......"



"Thật ra thì cô không cần phải kiêng dè như vậy, trước đó Quán Chỉ đã từng nói rõ chuyện tình cảm trước kia của anh ấy, chỉ là tôi không ngờ là cô mà thôi. Nhưng đó cũng là chuyện quá khứ rồi, tôi sẽ không cố ý làm to chuyện hay tưởng tượng ra những chuyện không đâu, cho nên cô cũng không cần sợ tôi hiểu lầm."



"Anh ấy...." Giọng nói khô khốc hỏi "Anh ấy nói thế nào?"


Lúc đầu muốn tới là bởi vì đây là nơi trước kia mẹ từng lưu lại, bây giờ là bởi vì muốn gặp dì Ấu Ấu cho nên muốn tới.



Thế giới của trẻ con tinh khiết không tỳ vết, khi cô nhóc toàn tâm tin tưởng, yêu thích một người thì ánh mắt nhìn đối phương sáng như bầu trời đầy sao, Dương Ấu Tần cảm nhận được.



Có một lần cô thuận miệng hỏi bà vú: "Trước kia ba mẹ của Dữu Dữu là khách quen của cửa hàng này sao? Hay là có hứa hẹn gì?"



Bà vú lắc đầu. "Không phải. Mẹ con bé là chủ cũ của cửa hàng này."



Nụ cười trên môi cô cứng đờ. "Là -- Nghi Hằng?"



"Cô cũng biết cô ấy à?! À, cũng đúng, cô tiếp nhận lại cửa hàng này từ cô ấy mà."



Cho nên..... Dữu Dữu là con gái của Nghi Hằng và Quán Chỉ?



"Tôi không biết....." Cổ họng cô nghẹn lại, lắp bắp nói: "Tôi không biết chuyện......Cô ấy đã mất."



Còn tưởng rằng cả nhà ba người bọn họ thật sự hạnh phúc, cô ấy là cô gái tốt như mà.....



"Việc đời khó đoán mà! Thân thể cô ấy vốn đã không tốt, chồng của cô cũng rất tốt, cô gái không ai dám cưới, cậu ấy cưới, hơn nữa còn tận tâm tận lực thương yêu cô ấy. Sau khi sinh Dữu Dữu xong, gần như là ba ngày hai bữa lại đến bệnh viện, chồng của cô ấy đã chăm sóc suốt thời gian đó, không có nửa câu oán trách. Khoảng thời gian cuối cùng đó, có một dạo đã ngừng hết mọi công việc để ở bên cạnh cô ấy, để cho đoạn đường cuối cùng của cô ấy đi qua không tiếc nuối, thật sự là rất khó tìm được một người đàn ông như vậy."



"Tôi hiểu rõ....." Quán Chỉ rất tốt, người đàn ông có trách nhiệm, làm sao cô lại không hiểu được, chỉ là không ngờ được hạnh phúc của bọn họ lại ngắn như vậy.



Cô đi về phía cô nhóc, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt xinh xắm mềm mại, đây là cô nhóc mà cô đã từng sờ qua khi vẫn còn là đứa bé trong bụng mẹ.....



"Dữu Dữu, dì cho con xem một vật."



Cô đứng dậy trước, quay đầu lại đưa tay về phía cô nhóc, cô nhóc không chút do dự nhảy xuống ghế, tin tưởng đưa bàn tay nhỏ bé cho cô dắt đi.



Cô dắt cô nhóc đi tới bên quầy, chỉ vào mô hình ngôi nhà nhỏ phong cách Châu Âu đang đặt phía sau quầy.



"Cái này là ba con vẽ bản thiết kế, rồi mẹ con tự mình làm đó! Có đẹp hay không?"



"Dạ đẹp." Cô nhóc vui mừng khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực lên, hơi rụt rè đưa tay ra sờ vào một góc nhỏ, lại sờ vào một góc mái nhà, thật cẩn thận sợ làm hư.



"Dữu Dữu rất thích có đúng không? Dì cũng rất thích. Sau khi mẹ của con tặng cho dì, dì cũng không nỡ tặng cho người khác, vẫn giữ lại cho tới bây giờ."



"Mẹ..... Thật là lợi hại." Lại làm ra một ngôi nhà xinh đẹp như vậy.



"Dì cũng cảm thấy như vậy, cho nên dì cũng muốn trở thành một người giỏi giống như mẹ của con vậy, thế nên mới ở đây này."



Dữu Dữu nghiêng đầu suy nghĩ một chút. "Dì..... Cũng rất giỏi."



"Cám ơn." Cô hôn nhẹ lên mặt cô nhóc, ôm cô nhóc ngồi trên đùi mình để cùng nhau thưởng thức.



"Nhưng...... Trống không." Sao trong nhà không có cái gì hết?



"Ừ, bởi vì dì còn chưa nghĩ ra phải trang trí nó thế nào, dì chỉ muốn đặt các loại hoa hồng phía trước sân, cái khác thì chưa nghĩ ra. Dữu Dữu sẽ giúp dì chứ?"



Cô nhóc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhảy xuống khỏi đùi cô xoay người chạy đi, khi quay trở lại mở bàn tay nhỏ bé ra thì có mô hình con chó nhỏ đang nằm trong đó, trông rất giống con Tiểu Bạch mà trong truyện tranh Cậu bé bút chì Shin đã nuôi.



Dương Ấu Tần suy nghĩ. "Nuôi một con chó con cũng tốt."



"Ba ba nói con còn nhỏ, nuôi chó sẽ làm con bị bệnh, chờ con lớn một chút, lúc đó cũng có thể tự mình chăm sóc nó thì ba sẽ cho con nuôi."



"Này -- vậy liền nuôi nó ở trong sân đi!"



Được sự cho phép, cô nhóc vô cùng cẩn thận đặt con Tiểu Bạch của mình vào trong sân, để lộ ra nụ cười hài lòng.



"Ừ..... Để dì nghĩ xem, còn cần cái gì nhỉ?"



"Gối ôm." Lúc cô nhóc ngủ trưa ở phòng khách đều dùng đến.



"Đến đây đi! Chúng ta cùng làm gối ôm nào." Dương Ấu Tần nói làm là làm liền, cô lấy nguyên liệu và thùng dụng cụ, rồi bắt đầu làm việc.