Ngã Ba Tình Yêu

Chương 61 :

Ngày đăng: 19:27 19/04/20


Editor: Melodysoyani



Đọc xong một quyển truyện cho con gái, Dư Quán Chỉ kéo chăn lại, nhẹ nhàng linh hoạt đi xuống giường.



Anh  bật đèn bàn trên bàn lên, dọn dẹp phòng giúp con gái, thuận tiện xem một chút mấy ngày nay bé đã vẽ những thứ gì.



Dữu Dữu rất  thích vẽ nguyệch ngoạc,  không thể nhìn ra là có thiên phú hay không, đứa bé này vốn bắt chước theo hành động của cha mẹ, thường xuyên nhìn thấy anh  vẽ bản thiết kế ở trên bàn, nên cũng  học theo.



Anh ngồi ở trước bàn, lật xem mấy tờ, gần đây con gái đã tiến bộ không ít trong việc nhận thức về mỹ học, cách phối màu đã hòa hợp hơn rất nhiều.



Lật qua trang kế tiếp, một cái phòng nhỏ được thiết kế theo phong cách Châu Âu hiện ra trước mắt.



Mấy ngày nay anh thường  vẽ  những bức tranh thông thường để cho con gái tô màu, luyện tập cách sử dùng màu sắc, nhưng tấm này —— không phải anh vẽ.



Nhìn rất quen mắt, anh nhất thời nhớ không ra  đã gặp qua ở nơi nào.



Bên cạnh còn vẽ một vài đồ vật nhỏ, như là chuông gió, ghế nhỏ, một cái gối ôm, một bông hoa nhỏ và vái thứ khác.



Dư Quán Chỉ đóng bản vẽ lại, nhíu mày suy ngẫm, vừa thu dọn lại bỏ vào trong chiếc túi nhỏ của bé, vừa để ý tới việc cái móc khóa  Tiểu Bạch hình chú chó móc trên chiếc túi kia đã không còn nữa.



Dữu Dữu rất thích cái móc khóa đó, vẫn luôn muốn nuôi dưỡng một con chó nhỏ đáng yêu như nó, lúc nào bé cũng hỏi: "Papa khi nào con mới trưởng thành ạ? Lúc nào mới nuôi  được Tiểu Bạch?", "Ba tuổi?", "Bốn tuổi?”, "Năm tuổi?"......



Cuối cùng anh nói cho bé biết: "Ừm, có lẽ là qua sáu lần ăn bánh sinh nhật nữa,  Dữu Dữu mới lớn được."



Anh tính toán, khi đó có lẽ Dữu Dữu sắp lên tiểu học rồi, nuôi một con chó sẽ không có vấn đề gì.



Cái móc khóa mà bé thích đã không còn thấy nữa, nhưng trong túi lại có thêm vài đồ vật mới.



Một cái chụp tai giữ ấm hình con thỏ nhỏ, còn vài chiếc bút máy trong hộp bút, trải qua sửa đổi khéo léo, biến thành hình dâu tây, hoặc chiếc bút hình đầu của một chú chó nhỏ...... Anh không nhớ rõ mình đã từng mua  những vật này,  đối với những đồ chơi của con gái này, anh nhất định sẽ không mua.



Thu dọn xong chiếc túi xách,  khi ra khỏi phòng, người vú đã chuẩn bị trở về.



"Dì à, có một cái chụp tai và vài đồ vật nhỏ trong túi của Dữu Dữa, là do người đã mua cho nó sao?"



"Ách, cái đó......" Người vú đang mặc áo khoác dừng lại, suy nghĩ xem phải trả lời thế nào.



"Không thể nói sao?" Con gái của anh, anh biết có lúc Dữu Dữu sẽ có một vài bí mật không muốn nói cho anh biết, anh cũng nói với người vú, có một số chuyện nhỏ, Dữu Dữu không muốn để anh biết, thì bà phải tôn trọng giao ước với đứa nhỏ đó.



Người lớn không thích cảm giác bị nhìn thấu tất cả mọi thứ, nên dĩ nhiên trẻ con cũng sẽ không thích, đây là tôn trọng, mặc dù đứa con của anh mới hai tuổi.



Không biết tính tình này được  di truyền từ người nào, nhưng nếu như bé biết  tâm sự của mình bị người khác phát hiện, bé sẽ thẹn quá thành giận, giận dỗi với anh, còn nhỏ tuổi nhưng lòng tự ái cũng rất mạnh.



Người vú suy nghĩ một chút, Dư Quán Chỉ là ba của Dữu Dữu, mặc dù chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại với bé, nhưng đứa bé tiếp xúc với người nào, người làm ba cũng có quyền được biết.




"...... Nếu có thể."



"Cũng không có gì không thể nói." Anh nói  sơ lược  một chút, sau khi sinh Dữu Dữu, tình trạng không được tốt như lúc trước nữa, không tới một năm đã qua đời.



Anh hời hợt nói, nhưng  cô biết, khi đó áp lực của anh nhất định rất lớn, vừa chú ý công việc, vợ bị bệnh, còn có con gái gào khóc đòi ăn, còn phải gắng gượng để cười với vợ, trông nom chu toàn, khoảng thời gian kia trôi qua với rất  nhiều khổ cực......



Những thứ này anh đều không hề đề cập tới, nhưng từ khi  bắt đầu thuê người vú về chăm sóc Dữu Dữu, ít nhiều gì lúc nói chuyện phiếm cũng có nhắc qua với bà.



"Dữu Dữu...... Rất giống tôi trước kia." Cô đột nhiên nói.



Không hiểu vì sao cô đột nhiên nói như vậy, Dư Quán Chỉ khốn hoặc nhìn cô.



"Tôi hiểu biết rõ anh đã làm tốt trách nhiệm của người ba, anh có thể  làm tất cả mọi việc vì Dữu Dữu, nhưng có một số việc, anh thật sự sẽ không hiểu được, đó là anh có làm được nhiều hơn nữa, cũng không thể làm sáng lại một tâm hồn như ngôi sao đã tắt, tôi không muốn nó trở nên giống như tôi, anh có hiểu không?"



Trở nên giống như cô? Có ý tứ gì? Giống như cô...... Không tốt sao?



Anh há miệng, nhưng vẫn  không có hỏi, vậy quá riêng tư.



"Tóm lại, xin anh tin tưởng tôi...tôi chỉ  muốn khiến Dữu Dữu vui vẻ một chút, chỉ như vậy mà thôi."



"Ấu Tần......" Anh nhìn khóe miệng cô thoáng nở một nụ cười, nhợt nhạt, hòa lẫn một chút cô đơn và buồn bã.



Đó không phải thứ cô nên có. Cô là cô gái tự tin chói mắt như vậy, có gia thế, có dung mạo, còn có rất nhiều người theo đuổi, loại phiền muộn, cô đơn này, làm sao sẽ xuất hiện ở trên người cô? Anh vẫn luôn cho là cô sống rất tốt.



Chẳng lẽ —— không phải như vậy sao?



Dư Quán Chỉ gật đầu, đồng ý để con gái đến tìm cô, nhưng là trừ hôm đó, bọn họ không có gặp lại nữa.



Mỗi lần, đều là người vú cùng đến, trễ nhất đợi đến trước khi anh tan việc phải trở về, sau đó người vú về nhà, để anh đón con gái về chăm sóc, bồi dưỡng tình cảm giữa cha con với nhau.



Có lúc, khách hàng từ nước ngoài trở lại, mang chút quà tặng cho anh, anh sẽ nhờ người vú thuận đường chuyển giao cho Dương Ấu Tần, biểu đạt một chút lòng biết ơn.



Hình thức như vậy làm anh an tâm, từng người vẫn trải qua cuộc như cũ của mình, bình an vô sự.



Nhưng  kế hoạch, vĩnh viễn biến hóa khó lường. Khoảng chừng đã qua hơn nửa năm, người vú của Dữu Dữu phải chuyển sang nước ngoài ở vì công việc của chồng, sau khi hai vợ chồng thương lượng, quyết định cùng đi.



Vấn đề đầu tiên phải đối mặt chính là ——Dữu Dữu phải làm sao?



Dì đã chăm sóc cho Dữu Dữu từ lúc nó sinh ra đến bây giờ, giao đứa bé cho bà, anh rất yên tâm, nếu muốn mời người khác —— đã xem rất nhiều tin tức ngoài xã hội, mỗi khi nói về trẻ con đều khiến anh không rét mà run, Dữu Dữu là bảo bối của anh, anh không muốn mạo hiểm như vậy.



Nói anh buồn lo vô cớ cũng được, tóm lại đổi người nào anh đều không yên lòng.