Nga Mỵ
Chương 12 : Làm Mất Mặt Đâu Cần Chọn Ngày
Ngày đăng: 16:39 19/04/20
Chu Chu rõ ràng cảm thấy một bàn tay nóng hổi cách lớp áo trong sờ
lên ngực nàng, mặt nàng tức thời trắng bệt như tờ giấy, trong đầu hiện
lên vô số hình ảnh lộn xộn, một loại cảm giác vô cùng kinh khủng bao
trùm lên người, khiến nàng không tự chủ được co rút lại như con thú nhỏ
bị trúng tên.Duẫn Tử Chương xưa nay trong đầu không có ý niệm nam nữ, tùy tiện với Chu Chu cũng chẳng qua là thói quen, không ngờ được nàng sẽ phản ứng
mạnh như thế! Trong mắt hắn, Chu Chu còn là một tiểu hài tử, trong lúc
vô ý, dọa nàng sợ đến như vậy hắn cũng rất khó chịu.Bất quá Chu Chu có phải phản ứng hơi thái quá không? ! Chẳng lẽ nàng cho rằng hắn phi lễ với nàng?Có lầm hay không a! Nàng rõ ràng trước sau như một nha! Hắn muốn hạ thủ cũng sẽ không tìm nàng nhé.Thế nhưng, Chu Chu bây giờ có vẻ rất khó chịu, Duẫn Tử Chương chần
chờ vỗ vỗ vai Chu Chu, Chu Chu vừa hét lên một tiếng rít tai, vừa thối
lui cực nhanh về sau.Nàng tựa như rơi vào trạng thái hoản loạn, một điểm gió thổi cỏ lay cũng không chịu nổi.“Uy! Ngươi làm sao vậy? Giữa ban ngày ban mặt sẽ không tự nhiên gặp ác mộng chứ? !” Hắn nhớ đã từng không chỉ một lần nhìn thấy Chu Chu trong tình huống dị thường này, đều là sau khi nàng gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc.Chu Chu giữa cơn hoảng hốt, hỗn loạn, nghe đến hai chữ “Ác mộng”, cả người bỗng ngẩn ngơ.Nàng lại gặp ác mộng? Cảm giác kinh khủng ban nãy thực sự là giả? Là nàng bị giả tượng hù dọa?Duẫn Tử Chương thử từ từ bước tới gần, nói: “Ngươi mở to hai mắt ra nhìn xem ngươi đang ở chổ nào, sợ cái gì thế?”Trong khu rừng, từng cơn, từng cơn gió nhẹ trộn lẫn mùi hương cỏ cây
thổi tới, Chu Chu rốt cuộc từ từ ổn định tâm tình, ngẩn đầu có chút ngỡ
ngàng nhìn Duẫn Tử Chương đang ngồi chồm hổm trước mặt cẩn thận quan sát nàng.Không phải tên ma quỷ kia… Nàng thả lõng tâm, liền cảm thấy trời đất
như quay cuồng, thân thể đảo qua đảo lại rồi ngã xuống hôn mê.Duẫn Tử Chương không nói được gì ôm lấy Chu Chu, làm cái quái gì a!
May mà nàng không phải mỹ nữ, bằng không để người khác bắt gặp nhất định sẽ cho rằng hắn ở trong rừng làm gì sai trái với nàng.Đệ tử mới tuyển nhận của Thánh Trí Phái đa số vẫn tụ tập trên tiền
điện, Nguyên Thủy Cốc im ắng không một bóng người, Duẫn Tử Chương đưa
Chu Chu đã hôn mê quay về viện của nàng.Cả viện có năm gian phòng, chủ nhân của bốn gian phòng khác còn chưa
tới, bỏ Chu Chu lại một mình thì Duẫn Tử Chương không yên tâm lắm, bèn ở lại trong phòng tĩnh tọa chờ nàng tỉnh lại.Thánh Trí Phái đã được xây trên vùng đất linh mạch Thánh Trí Sơn,
linh khí nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, Nguyên Thủy Cốc tuy chỉ là
kiện mặt hạn chế khác như ngộ tính, cơ duyên, công pháp, vân vân.Thông thường, tu sĩ luyện khí kỳ có thể học tập luyện đan thuật, thế
nhưng, trong số đó, người có điều kiện thích hợp để cuối cùng có thể trở thành nhất phẩm, nhị phẩm luyện đan sư, so với người có thể đạt thành
trúc cơ còn phải ít hơn bội phần. Mười thủy, mộc song linh căn tu sĩ
học tập luyện đan thuật, cuối cùng nhiều nhất được một, hai người có thể được xếp vào hàng luyện đan sư.Đối với người tu tiên mà nói, không có đan dược để dùng thì con đường trường sinh của bọn họ phải lọng đọng, gian nan, dùng từ chịu đựng gian khổ để hình dung thì quá hời hợt, muốn kêu thì hẳn phải kêu là dầu sôi
lửa bỏng.Chính bởi vì đan dược trọng yếu, mà luyện đan sư chế tạo ra chúng vô
cùng ít ỏi, trân quý, thành ra địa vị của bọn họ cũng cực cao, một nhất
phẩm luyện đan sư bình thường ở luyện khí kỳ đã có thể khiến tu sĩ trúc
cơ đại viên mãn phải nhìn sắc mặt, thậm chí không hề ít trúc cơ tu sĩ
nguyện ý ra sức bán mạng vì hắn.Trên đời đừng nói là lục phẩm đỉnh luyện đan sư, dù là tam phẩm, tứ phẩm luyện đan sư cũng đã đủ làm mưa làm gió.Thành Khuê Bản ở tu vi luyện khí kỳ tầng thứ chín đạt thành nhất phẩm luyện đan sư, thường ngày ở trong Thánh Trí Phái, treo cái mặt lên rất
cao với rất nhiều sư huynh, sư tỷ, ngoại trừ Trịnh Quyền và mấy kết đan
trưởng lão, cùng với một ít trúc cơ kỳ đệ tử nắm giữ thực quyền, từ
trước đến nay không ai dám làm hắn khó xử ngay trước mặt.Trịnh Quyền vô luận thân phận, thực lực hay trình độ chuyên môn,
Thành Khuê Bản đều khả dĩ không sánh bằng, thành ra, căn bản lười để ý
tới cảm thụ của hắn, nói cho sướng miệng khiến hắn mắt mặt xong, liền đi tắt qua đan phòng tới tĩnh thất chuyên dụng của lão ở sâu bên trong,
trong mắt ẩn hàm một chút ngưng trọng cùng lạnh lùng, miệng lẩm bẩm nói: “Lại còn biết phân biệt linh dịch thật xấu, còn nhớ rõ vân của đan… Chuyện trước đây, cũng đã không quên triệt để a…”