Nga Mỵ
Chương 183 : Chạy Trối Chết
Ngày đăng: 16:41 19/04/20
Bên ngoài có người đang đến gần, Phùng
Tiên Cao còn đang la hét gào khóc, Chu Chu có tật giật mình vươn tay ra
muốn bịt miệng hắn.Tay chân nàng rối loạn nên không biết làm như thế nào để khống chế năng
lượng cường đại quỷ dị trong cơ thể mình, tay còn chưa chạm vào Phùng
Tiên Cao thì một trận lửa mạnh màu đỏ tím đã bùng lên, ngay lập tức đốt
sạch Phùng Tiên Cao ở bên cạnh.Có điều một lúc giết cả ba người, quả thực mà nói thì đúng là quá mức
đối với Chu Chu, nàng dùng sức nhịn xuống mới không thét thành tiếng,
nên làm gì tiếp theo bây giờ? Trong đầu nàng đang hỗn loạn không có chút ý tưởng gì.Nàng không tự chủ được quay đầu nhìn về phía Doãn Tử Chương bên kia, màn sương đen cũng đã biến mất theo huynh đệ Tư Đồ đã chết, bốn sư huynh sư tỷ nhắm nghiền hai mắt, chắc là vừa rồi bị thương không nhẹ, hiện giờ
đang cố gắng khôi phục.Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không nhìn thấy nàng là tốt nhất, điều lo lắng duy nhất lúc này là làm như thế nào để đưa họ đến chỗ an toàn,
huynh đệ Tư Đồ chỉ mới có hai người, còn một người không biết ở chỗ nào, vạn nhất sau khi nàng đi tên kia lại quay trở lại, thì với tình trạng
như bây giờ các sư huynh sư tỷ căn bản là không thể nào ngăn cản được.Chuyện khiến cho Chu Chu cảm thấy hoảng sợ chính là hơi thở cường đại đã dừng lại ở ngoại viện, giọng nói của Hồng Bàn lại vang lên lần nữa:
“Thỉnh giáo vị đồng đạo quang lâm Tích thành, Hồng Bàn mỗ không tiếp đón từ xa, kính xin thứ tội.”Người tới là Hồng Bàn? Chu Chu tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhóm Doãn Tử
Chương sẽ không gặp phải nguy hiểm gì rồi, Tích quốc và phái Kim Vanh
đều muốn kết giao với bọn họ, thấy bọn họ gặp chuyện không may nhất định sẽ chủ động hỗ trợ.Hiện giờ chỉ còn vấn đề che giấu bí mật
thân phận của nàng, Chu Chu rốt cục cũng nghĩ đến chuyện mình quên thu
liễm uy áp, nên mới có thể dẫn đến nhân vật như Hồng Bàn, nàng vội vàng
giấu đi toàn bộ khí tức.Hồng Bàn hết sức kiêng kỵ vị “cao thủ” trong viện, không đột ngột xông
vào, chỉ dùng thần thức cảm ứng tình hình trong viện. Ông ta bỗng nhiên
phát hiện hơi thở của vị “cao thủ” kia đã biến mất, không khỏi có chút
ngạc nhiên.Chu Chu bình tĩnh giấu khí, không nói một lời liền bay qua bờ tường
cho dù nhiều lúc nàng không tránh được phải lo lắng hãi hùng.Hơn nữa, cho dù nàng rời khỏi Doãn Tử Chương, rời khỏi phái Thánh Trí,
cũng không thật sự có thể bình an sống đến già. Còn có “kẻ thù” Đan quốc đang chờ nàng nữa, không biết đến lúc nào hắn sẽ xuất hiện, bắt giết
nàng.Vì để tương lai không làm liên lụy đến các sư huynh sư tỷ, có lẽ nàng
nên một mình cút đi thật xa mới đúng, nhưng mà. . . . . . . Nàng không
làm được.Chu Chu ôm Tiểu Trư mà tâm loạn như ma, vừa lo lắng cho thương thế của
nhóm người Doãn Tử Chương, vừa lo lắng cho bí mật của mình bị bại lộ
rước lấy tai họa.Trong lúc mù mịt, nàng chợt nhớ tới ngày đó, sau khi kết thúc vòng đấu
loại của đệ tử ngoại môn, trên đường Doãn Tử Chương cõng nàng trở về núi Ứng Bàng, hắn có nói sẽ chiếu cố nàng cả đời, còn hơn nửa tháng trước,
trong đại hội thi đấu Luyện Đan Sư, Doãn Tử Chương nói dù có kết quả gì
cũng sẽ cùng gánh chịu với nàng. . . . . . . . . Trong lòng A Chương
biết rõ nàng rất phiền phức, nhưng hắn cũng không hề nghĩ tới việc vứt
bỏ nàng không quan tâm nữa, sao nàng có thể vô dụng đến mức tự mình
buông tha trước đây?Nàng nhất định phải phấn chấn lên, cho dù không thể tùy tiện vận dụng
chiêu thức hợp thể với Tiểu Trư, nàng còn có thể luyện đan, còn có thể
giúp Doãn Tử Chương, Tiểu Trư biết phun lửa, cùng có thể bảo vệ bọn họ.
Mặc dù nàng bây giờ không thể tu luyện, nhưng nếu rơi vào tình huống đột ngột phát sinh, thì muốn đánh thắng đối thủ cũng có rất nhiều biện pháp khác mà!Chu Chu đã nghĩ thông suốt xong, toàn bộ tâm tư liền chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài, nhóm người Doãn Tử Chương chắc chắn sẽ nhanh chóng được
đưa về. Mặc dù nàng biết rõ trên người bọn họ có mang đủ các loại thuốc
chữa thương, nhưng tận mắt nhìn thấy bọn họ trở lại, thì nàng mới có thể yên lòng được.