Nga Mỵ

Chương 185 : Nàng Không Giống Với Họ

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Tư Đồ A Đại trên đường chạy về Đan quốc, tin hai đệ đệ của mình và Phùng Tiên Cao đã bỏ mạng truyền đến trong tai Thái tử Đan quốc, điểm sáng

trên hồn bài của họ gần như là dập tắt cùng một lúc, cung nhân chịu

trách nhiệm trông coi hồn bài báo cáo cho Thái tử Đông cung trước tiên.Thái tử điện hạ đang lười biếng chỉ dạy phương pháp tu luyện cho ái

thiếp Diễm Cơ mới nạp, nghe thủ hạ bẩm báo xong, hắn cũng chỉ tùy tiện

nhướn mày nói: “Ngay cả người bổn cung phái ra mà cũng dám ra tay sát

hại, chẳng lẽ lại là những tên Đan tộc không biết điều sao? Thật là càng ngày càng thú vị, đi gọi Trì Tha Diệu và Thái tử phi đến đây gặp ta. . . . . . . . .”Trì Tha Diệu nhanh chóng đi đến, không lâu sau Thái tử phi Đan Phượng

cũng đi đến, Thái tử giống như không nhìn thấy bọn họ, vẫn ôm lấy Diễm

Cơ thân mật trêu đùa như trước.Đan Phượng không đổi sắc mặt nhìn màn hoang đường này không nói một lời, Trì Tha Diệu cúi đầu, không dám nhìn thêm, đường đường là một Luyện Đan Sư thất phẩm mà đi vào Đông cung liền cung kính ngoan hiền hèn mọn như

bọn thái giám nô tỳ.“Chuyện của huynh đệ Tư Đồ và Phùng Tiên Cao, các ngươi có ý kiến gì

không?” Bàn tay của Thái tử suồng sã đưa vào trong vạt áo Diễm Cơ thăm

dò ngực nàng, không quá để ý hỏi.Diễm Cơ bị hắn xoa nắn thì mị nhãn như tơ, vừa cười vừa thở gấp, tiếng

ngâm nga khẽ triền miên vô hạn truyền vào trong tai làm cho người ta cảm thấy ngay cả xương cũng mềm ra. Nàng len lén nghiêng đầu nhìn Đan

Phượng đứng dưới bậc một cái, trong lòng không nhịn được nổi lên mấy

phần đắc ý——–Thái tử phi thì sao? Không được Thái tử yêu thương thì cũng chỉ là đồ trang trí mà thôi.Nàng được Thái tử ban cho linh đan, lại tự mình chỉ dạy tu luyện, không

lâu nữa nàng sẽ có cơ hội tấn cấp Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó nàng cũng
tay, Đan Phượng tất nhiên sẽ không thể tránh thoát. Có điều Thái tử cũng không có ý cưỡng cầu, chỉ ngả ngớn nói: “Thái tử phi của ta, chẳng lẽ

đang ghen sao?”Đan Phượng cười lạnh nói: “Muốn ăn dấm chua cũng không ăn của một người

chết. Nàng ta sắp Kết Anh rồi đi? Ha ha, thật đúng là phải chúc mừng

nàng.”“Đúng là Đan Phượng của ta hiểu rõ ta nhất, nàng chậm chạp không Kết Anh, chẳng lẽ là sợ ta “ăn” mất nàng sao?”Đan Phượng mở mắt nhìn hắn, trong mắt đều là sự buồn bã, nhưng không nói gì.“Phượng Nhi ngốc của ta, nàng không giống với họ, ta sao lại có thể đối

xử với nàng như vậy được chứ?” Thái tử cười dịu dàng ôm nàng trong ngực, khẽ xoa vai an ủi nàng.Lòng phòng bị vừa mới được dựng lên của Đan Phượng, lại một lần nữa bị sự dịu dàng giả dối này dễ dàng phá vỡ.“Ngươi không nỡ để ta chết, bởi vì ta là tỷ tỷ ruột của “nàng”, khi cần

thiết có thể dùng ta để thay cho mạng của nàng, hay là bởi vì có một

chút tình cảm với ta?” Đan Phượng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không hỏi mấy lời này, lựa chọn lừa mình dối người.Nhìn Thái tử không chút quyến luyến lại xoay người rời đi, Đan Phượng ngã ngồi trên mặt đất, nhẹ giọng cười nhẹ.Trong tiếng cười không có nửa phần hân hoan vui sướng, so với khóc còn thê lương sầu thảm hơn.Nàng còn nhớ rõ ánh mắt đắc ý vui mừng của Diễm Cơ kia trước khi rời đi, nữ nhân ngu ngốc kia được Trì Tha Diệu đưa tới Đông cung chưa đầy một

năm, tự cho là được Thái tử sủng ái thì một bước lên trời, dựa vào đan

dược và bí pháp mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi từ Kết Đan trung kỳ

trùng tiến hậu kỳ, sắp sửa có thể Kết Anh.Đáng tiếc nàng ta không biết, ngày nàng ta thành công chính là ngày chết của nàng ta! Loại nữ nhân bị biến thành lô dỉnh như nàng ta không phải

là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng.Năm đó, vị muội muội thiên tài của nàng cũng suýt nữa thì bị biến thành

một trong số những lô đỉnh của Thái tử, muội muội của nàng so với những

nữ nhân tự cho mình là giỏi này thì giỏi hơn rất nhiều, dung mạo. . . . . . . . . cũng xinh đẹp hơn nhiều, Thái tử không nỡ để nàng ấy chết, mới

khiến cho nàng có cơ hội bỏ trốn.Những người khác sẽ không may mắn được như vậy!Nữ nhân kia vừa rồi còn cười đến là sung sướng đắc ý a! Thật đúng là không biết sống chết!Thật ra thì nàng so với họ còn đáng buồn hơn, biết rõ là con đường chết, nhưng vẫn cứ cố chấp.