Nga Mỵ

Chương 19 : Vì Cái Miệng Mà Vất Vả Bôn

Ngày đăng: 16:39 19/04/20


Chu Chu sở dĩ ở bên cạnh hắn có thể không gặp ác mộng, chính là bởi

vì khối ngọc bội trên người hắn, điểm này Doãn Tử Chương đã sớm đoán

được. Bất quá tầm quan trọng của khối ngọc bội này đối với hắn vượt qua

hết thảy mọi thứ, cho nên hắn vẫn không nói cho Chu Chu điều bí mật này.Hai người ngày trước trong thôn ở cạnh nhau cũng không có gì, hiện

tại đến thánh trí phái rồi, dù sao nam nữ hữu biệt, lại bái sư phụ khác

nhau, cho dù ngày sau cùng ở tại Ứng Bàng Phong, cũng không thể thân mật giống như trước, chớ đừng nói chi là một tháng này, Chu Chu không thể

cùng hắn ở một chỗ. Hắn suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng không đành lòng

Chu Chu ba ngày hai lần bị cơn ác mộng hành hạ, cho nên quyết định đem

ngọc bội tạm thời cho nàng mượn.Doãn Tử Chương còn chưa biết, có nhiều thứ một khi cho đi, cũng không trở lại nữa.Lúc này sắc trời còn sớm, Chu Chu lấy lại bình tĩnh, nhớ tới nội dung ngọc giản đêm qua nhìn thoáng, vội vàng cùng Doãn Tử Chương thương

lượng chuyện bắt linh thú, Doãn Tử Chương vốn là người kén ăn, bắt linh

thú cũng có thể làm phương pháp rèn luyện thực chiến, lập tức lấy ngọc

giản ra, nhớ kĩ linh thú có thể ăn được trong đó, đáp ứng có cơ hội sẽ

bắt một ít tới để cho Chu Chu thử một chút.Hiện tại quan trọng nhất là nâng cao thực lực Doãn Tử Chương, tu vi càng tiến một bước, lại lo lắng vấn đề thức ăn không muộn.Tiễn Doãn Tử Chương đi, Chu Chu một mình ở trên sườn núi nhỏ phía sau viện tản bộ một hồi, quả nhiên phát hiện không ít linh thảo ghi chép

trên ngọc giản.Những linh thảo này tồn tại ở nơi linh khí đầy đủ, cũng không phải là vật gì hiếm lạ, tuyệt đại đa số là linh thảo không có phẩm chất, còn

chưa đạt tới tiêu chuẩn linh dược, ngẫu nhiên dùng luyện đan cũng chỉ có thể làm phối liệu, hiệu dụng nhỏ nhoi.Theo như trong ngọc giản nói, loại linh thảo cấp thấp này ẩn chứa

linh khí không nhiều lắm, cho nên mới có thể trực tiếp nấu ăn, nếu như

trân quý một chút, linh thảo lâu năm, trực tiếp sử dụng dễ dàng dẫn đến
chút gạo. ” Chu Chu nhìn không ra thân phận của đối phương, chỉ đành

phải căn cứ tuổi mà gọi.Lão đầu tựa hồ cũng không quá để ý, lung la lung lay đứng lên, dẫn Chu Chu đi đến nhà kho.” Sư bá, Bùi sư bá! Khà khà, ngươi nhìn ta mang vật gì tốt tới hiếu

kính ngươi! “Một gã đệ tử áo xám xách một lồng tre nhỏ cực kỳ hứng thú

chạy vào đứng lại ở trước mặt lão đầu, giơ tay lên quơ quơ hiến vật quý

trong lồng tre.Bên trong có ba con thú nhỏ gần giống chuột đồng, kích cỡ như mèo nhà thông thường, màu xám bạc không có đuôi xèo xèo kêu lên.” Ồ? Chồn trắng?! Còn có ba con! Ha ha ha, hảo tiểu tử! Để lồng tre

xuống, cầm Địch Trần đan đi đi. ” Bùi sư bá tựa hồ thật cao hứng, ném

khối thịt trên tay, rất sảng khoái từ trong lòng ngực lấy một bình ngọc

nhỏ ra ném qua.“Cám ơn Bùi sư bá! Chồn trắng này chạy trốn thật nhanh, sức chịu đựng kinh người, ta canh năm ngày đuổi theo ba ngày mới tìm được nơi ở của

bọn nó, đáng tiếc vẫn bỏ sót mấy con…… ” Đệ tử áo xám một mặt khoe

khoang vất vả cực nhọc của mình, một mặt tiếc hận không thể bắt hết mấy

con chồn trắng tranh công với vị Bùi sư bá này, nói không chừng lão nhân gia hắn cao hứng, mình có thể có nhiều thêm mấy viên Địch Trần đan rồi.Ánh mắt Bùi sư bá chỉ nhìn chằm chằm ba con chồn trắng trong lồng

tre, không nhịn được phất tay một cái nói: “Tốt lắm tốt lắm, đừng nói

nhiều, lần tới bắt được vài loại linh thú ta muốn, chỉ cần mang đến, sư

bá ta không bạc đãi ngươi.”Đệ tử áo xám liên tục đồng ý, vui mừng hớn hở rời đi.Bùi sư bá nhấc lồng tre ra nhìn một lúc, chợt nhớ tới bên cạnh còn có một người, quay đầu lại thấy Chu Chu cũng hai mắt sáng lên nhìn chằm

chằm lồng tre trên tay mình, không giấu được ngạc nhiên nói: ” Tiểu nha

đầu, ngươi cũng có hứng thú với chồn trắng này?