Nga Mỵ

Chương 193 : Yêu Thú Cấp Tám

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Doãn Tử Chương thấy cử động của Chu Chu, quay đầu lại trừng trừng nhìn nàng.“Trong sơn động có cái gì…” Chu Chu oan uất nói.Nàng vừa dứt lời, thì đã nghe thấy Tiết Thiết Long ở đằng trước nói:

“Ở đây nhiều sơn động, hơn nữa Thạch sư thúc nói, trong những sơn động

này mọi phía đầu thông suốt, ở đâychúng ta có hơn mười người, không bằng phân tổ dò đường đi.”Hai ngày qua bị biểu hiện của nhóm Cơ U Cốc ép xuống, trong lòng

không cam, cho nên hôm nay vượt lên nói trước, hi vọng đoạt lại quyền

chủ động.Thế nhưng những người khác nghe hắn nói xong cũng không phản ứng gì,

cả một đám quay đầu nhìn Cơ U Cốc, một vẻ như thiên lôi để hắn sai đâu

đánh đó. Ngay cả vị sư muội có tiếng cao ngạo của hắn, Phùng Khiết cũng

như vậy! Chỉ có sư đệ Mã Tử nghe hắn, Tiết Thiết Long lập tức chán nản.Cơ U Cốc mỉm cười nhìn về phía Cao Xuyên Hiếu nói: “Trong sơn động

này nguy cơ trùng trùng, còn phải cần Cao tổ sư chỉ điểm một hai.”Hắn vừa mới nghe tiếng Chu Chu thì thầm, sinh lòng cảnh giác, cho nên không chịu tùy tiện đề nghị gì, đúng lúc khiến vị thủ lĩnh này phát huy tác dụng.Cao Xuyên Hiếu vô cùng hợp tác, nói: “Mộ cổ tu sĩ ở ngay trong ngọn

núi này, nhưng hơn phân nửa sẽ có đặt pháp trận phòng ngự dò xét thần

thức, cho nên phải vào sơn động mới có thể tìm ra vị trí cụ thể của mộ.

Trong sơn động có yêu thú cực lợi hại đang ngủ say, khi đi vào phải coi

chừng, nếu không thì không lường được hậu quả.”“Yêu thú lợi hại? Lợi hại đến mức nào?” Phùng Khiết hiếu kì hỏi.“Cấp tám” Cao Xuyên Hiếu phun ra hai chữ cực kì chấn động, tất cả mọi người đều biến sắc.Yêu thú cấp tám thực lực tương đương với Nguyên Anh hậu kì.Khó trách nguyên một đám đến trước đều đã như đá ném biển sâu! Bản

thân Cao Xuyên Hiếu cũng chỉ mới Nguyên Anh sơ kì, thật sự dẫn con yêu

thú này ra, ngay cả ông ta cũng không đối phó nổi!Cơ U Cốc lại nghe ra điểm mấu chốt, con yêu thú kia đang trong trạng

thái ngủ say, chỉ cần không kinh động nó, có lẽ không có việc gì, vậy

nên lại hỏi: “Xin hỏi Cao tổ sư, con yêu thú kia khả năng đang ở chỗ
cũng không lớn, cho nên chỉ xoa mũi thầm than hai chữ đáng tiếc liền

không để ý việc này nữa.Trong sơn động một màu đen kịt, trên đất khắp nơi là lông vũ của

Thiết Trảo Ma Điêu và Huyết Phong Điểu, hài cốt động vật bị bắt ăn thịt

và đồ bài tiết vân vân, hương vị vô cùng khó ngửi, hơn nữa không biết có phải vì nguyên nhân đám Huyết Phong Điểu đã chết sạch hay không mà

trong động tràn ngập loại khí tức tử vong trống rỗng nồng đậm.Gần ba mươi người họ nín thở cẩn thận từng li từng tí rảo bước tiến

lên, lúc đầu còn nói với nhau mấy câu, về sau tĩnh lặng chỉ còn tiếng

bước chân vang vọng trong sơn động.Chu Chu bị bầu không khí này dọa cho bất an, nàng mơ hồ cảm thấy,

hình như có một đôi mắt không có ý tốt từ một chỗ bí mật nào đó đánh giá họ.Lại đi một lúc, trong sơn động không còn dấu vết Thiết Trảo Ma Điêu

hay là Huyết Phong Điểu, Cao Xuyên Hiếu ở đằng trước đột nhiên nói:”Có

lẽ chính là chỗ này.”Nhóm Đề Thiện Thượng liếc nhau, theo đội ngũ đi về phía trước, trước

mắt xuất hiện một cái thạch thất cực lớn, trên đỉnh thạch thất nạm vô số nhật quang thạch, khiến trong thạch thất sáng như ban ngày, trên tường

đá đối diện, có một cửa lớn bằng bạch ngọc cao ít nhất ba trượng, phía

trước đặt một tấm bia đá xanh, trên có mười chữ to máu chảy đầm đìa:

“Bản hoàng tọa hóa chi địa, thiện nhập giả tử!”(nơi bản hoàng an nghỉ,

kẻ tự ý vào phải chết!)Mười chữ như được viết từ đao kiếm uống no máu tươi, chỉ nhìn cũng khiến người ta kinh hồn táng đảm (kinh hồn bạt vía).“Những chữ trên tấm bia này… thật đáng sợ!”“Cái bia nào? Chữ gì cơ?” Vẻ mặt Chu Chu mờ mịt, hỏi.Thạch Ánh Lục đưa một ngón tay chỉ về phía trước nói: “Là cái khối bia đá đó”.Chu Chu nhìn nhìn hướng nàng chỉ, chần chừ nói: “Thế nhưng, chỗ đó không có gì mà!”