Nga Mỵ

Chương 192 : Bợ Đỡ

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Những Tu sĩ khác nhìn vào biểu hiện lúc ban ngày của nhóm Đề Thiện

Thượng, cũng lờ mờ hiểu ra rằng họ lấy Huyết Phong Điểu để luyện công,

khắc sâu ấn tượng đối với sự xa xỉ dũng mãnh gan dạ của họ, ngay cả một

cô nương nhìn có vẻ yểu điệu như Thạch Ánh Lục, biểu hiện cũng không

chút thua kém so với mấy sư huynh đệ.Không ít người âm thầm tò mò về lai lịch của họ, nhưng tất cả chỉ là

bèo nước gặp nhau, lại đang quá mệt mỏi, cho nên không ai chủ động hỏi,

nghe Phùng Khiết hỏi chuyện này thì đều dựng lỗ tai lên.Loại chuyện này đều do Cơ U Cốc phụ trách ứng đối, hắn chân thành lại áy náy đáp: “Sư tôn đã căn dặn không thể tùy ý nói ra tục danh của

ngài, xin Phùng tiên tử thứ lỗi, về tên chúng ta thì, tại hạ Cốc U, vị

này là đại sư huynh của tại hạ Thượng Thiện, tam sư muội Lục Ánh, tứ sư

đệ Chương Tử, ngũ sư muội Hồng Hồng.”Hắn cố ý giấu họ, lại đổi tên, dang tiếng của Chu Chu ở Tây phương

ngũ quốc quá lớn, dứt khoát sửa hẳn tên cho nàng, đây là chuyện họ đã

thương lượng xong từ sớm.Phùng Khiết sớm đã coi họ là đệ tử của Lâm thị Vũ quốc, giấu giếm

thân phận với bọn họ cũng không sao, cái gọi là báo danh cũng chỉ là lấy cớ thôi.“Mấy vị đạo hữu pháp lực cao cường khiến người bội phục, vừa rồi sóng âm công kích của vị này, còn có pháp thuật hệ băng của vị Chương sư

huynh này khiến cho muội mở rộng tầm mắt, hình như hai vị tu luyện hệ

Thủy và hệ Băng, tiểu muội có nhìn lầm hay không?” Phùng Khiết cười khéo léo xinh đẹp làm sao, thái độ thân thiết thật quá khác biệt so với sự

lãnh ngạo ngày thường, ngay cả hai sư huynh bên cạnh nàng cũng cảm thấy
dược loại tốt nhất như thế, mặc kệ có xuất thân từ chi đó không thì cũng chắc chắn là con cưng của gia tộc. Đồ nhi cứ yên tâm đi.” Trước Cao

Xuyên Hiếu vẫn xoắn xuýt vì biểu hiện của mấy người Doãn Tử Chương hơn

xa đệ tử của ông, bây giờ nghe nói họ xuất thân từ Lâm thị Vũ quốc, lập

tức cân bằng lại rồi.Tu sĩ Vũ quốc rất coi trọng luyện tập đấu pháp trong thực tế, Lâm thị càng là nhân tài kiệt xuất trong đó, đệ tử tinh anh của họ dạy ra thủ

đoạn cũng lợi hại hơn bình thường.Ngày tiếp theo bọn họ tiếp tục vây giết Huyết Phong Điểu, tiến độ rất thuận lợi, trên cơ bản đến xế chiều thì ở ngọn núi phụ cận đã không còn thấy cả đàn cả lũ Huyết Phong Điểu nữa, chỉ có một ít lẻ tẻ ngẫu nhiên

gặp cũng bị họ tiện tay tiêu diệt.Mọi người thấy sắc trời dần tối, thì quyết định sáng mai lại tìm kiếm vị trí cụ thể của cổ mộ tu sĩ, từ đầu đến cuối Cao Xuyên Hiếu không

phát biểu ý kiến, giống như một lòng muốn cho đệ tử của mình phát huy.Ông tin lời của Phùng Khiết, thái độ đối với nhóm Doãn Tử Chương ôn

hòa hơn rất nhiều, ít nhất không hoàn toàn không coi như họ không tồn

tại giống trước kia, nhóm Đề Thiện Thượng mặc dù thấy lạ, nhưng cũng

chẳng để trong lòng.Một đêm yên bình, sáng sớm hôm sau, mọi người đi tới ngọn núi đó, trong gió vẫn còn tanh mùi máu.Hai ngày nay không biết có bao nhiêu Huyết Phong Điểu chết ở chỗ này, dưới núi trong rừng trên đá nơi nơi đều là vết máu mà thi thể Huyết

Phong Điểu.Nguyên một đám sơn động lớn nhỏ tối như mực trên đỉnh núi lộ ra dưới

ánh mặt trời, quỷ khí âm u, như là cửa tới địa ngục, chuẩn bị tùy lúc mà nuốt trọn từng kẻ dám cả gan xông vào. Nhìn từ trên xuống, cả ngọn núi

như một phần mộ cực lớn, coi như là nam Tu sĩ to gan cũng nhìn mà lạnh

cả lòng.Xưa nay Chu Chu nhát gan, vừa thấy tình cảnh này thì không nhịn được mà co lại vào sau lưng Doãn Tử Chương.Nàng có dự cảm rất mạnh, trong sơn động có thứ rất đáng sợ đang chờ họ.