Nga Mỵ
Chương 209 : Người Thân
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Đan Nghê và Trịnh Quyền đồng thời đều hết chỗ nói vì từ “Sư nương”
kia trong lời nói của Chu Chu, lúng túng xấu hổ và cả sự vui mừng âm
thầm quanh quẩn ở trái tim hai người, một lúc lâu mới miễn cưỡng áp chế
được màu đỏ trên mặt, không hẹn mà cùng giả vờ như không nghe thấy cái
xưng hô mạnh bạo này rồi.Đan Nghê lấy lại bình tĩnh nói: “Ta không phải muốn ép con bé, những
chuyện này sớm muộn gì nó cũng phải đối mặt, trong lòng ta đã có kế
hoạch chu đáo. Nếu như Chu Chu không thể nào làm được thì Đan tộc chúng
ta cũng chỉ đành nhận mệnh thôi, ta sẽ đi báo cho những người khác, để
bọn họ không nên hy sinh vô ích, không nên hy vọng báo thù xa vời gì
nữa, ẩn cư tị thế giữ gìn huyết mạch Đan tộc chúng ta. Về phần Chu Chu,
ta sẽ dẫn nó tránh đến hải ngoại, mai danh ẩn tích đến cuối đời là
được.”Chu Chu nghe được nửa hiểu nửa không hiểu, nhưng nàng biết rất rõ
ràng, Doãn Tử Chương có rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, những chuyện
kia thậm chí còn quan trọng hơn so với tính mạng của hắn, nàng không thể yêu cầu hắn buông bỏ hết thảy tránh đến hải ngoại cùng nàng, vì thế bọn họ cũng chỉ có thể tách ra.Nàng vô cùng vô cùng không muốn tách khỏi Doãn Tử Chương, nàng muốn
sau này đều ở cạnh hắn, bọn họ đã nói phải luôn luôn ở cùng nhau.“Con… con làm được!” Chu Chu cắn răng nói.Đan Nghê cười cười, sờ sờ đầu của nàng nói: “Bé ngoan.”Động tác này, nụ cười này quá quen thuộc, cả người Chu Chu chấn động không tự chủ mà thốt ra: “Bà ngoại. . . . . .”Đan Nghê sửng sốt, chợt cười khổ nói: “Chắc con đoán được, thật ra ta không phải là bà ngoại của con.”Chu Chu ngơ ngác nhìn nàng, vẻ bề ngoài nữ Tu sĩ Nguyên Anh kỳ trẻ
tuổi xinh đẹp trước mặt cùng với lão phu nhân bình thường già nua gầy
còm trong trí nhớ kia đâu chỉ khác biệt một trời một vực, nhưng loại cảm giác này sẽ không sai!Mặc dù bà ngoại đã “qua đời” mấy năm, nhưng mà từ khi nàng bắt đầu có ký ức đã sớm chiều ở cùng bà ngoại cùng nhau lang bạt tứ phía một thời
gian thật dài, cái loại cảm giác ban đầu vốn có này cả đời nàng cũng
không quên, càng sẽ không nhận sai.“Bà. . . . . . Tại sao?” Mặc dù Chu Chu đã sớm dự cảm bà ngoại đã qua đời mấy năm trước thật ra không phải là bà ngoại thực sự của nàng,
vân… những người tương đối quen thuộc, còn có cả rất nhiều đệ tử đan
phòng, bọn họ đều nghe được tin tức nói là nàng trở về, nên đặc biệt đến chào hỏi nàng, Bùi Cốc cùng Kinh Cát Nhân càng không khách khí chút nào mà yêu cầu ngày mai muốn đến ăn một bữa, tuyên bố là hai năm qua không
được ăn đồ ăn nàng làm, nhớ đến nỗi nước miếng cũng sắp chảy khô rồi
vân… vân….Chu Chu lại mở ra một tờ Truyền Âm Phù, đã có thể nghe được một giọng nói quen thuộc đang chào hỏi tình hình gần đây của nàng, lại còn tố
khổ, giới thiệu tình hình gần đây của bản thân mình, xin lĩnh giáo thuật luyện đan vân… vân…Nàng ngồi ở cạnh của nghe những lời nói ôn hòa thân thiết khiến cho
nàng ấm áp này, trong đầu bỗng nảy sinh một suy nghĩ, không biết vài
người thân còn lại trong Đan tộc kia của mình hiện tại sống thế nào,
nghe giọng điệu của sư nương thì dường như rất gay go.Vừa rồi Sư nương mới vừa rồi không e dè mà nhắc tới chuyện Đan tộc
thậm chí là Đan Quốc trước mặt mình, có lẽ là không có ý định tiếp tục
giấu diếm nàng nữa, có lẽ là vì tình thế nguy cấp không đợi được nữa,
hoặc có lẽ cảm thấy đã đến thời điểm nàng có thể đối mặt với thực tế
rồi.Muốn nàng đồng loạt ra tay giết hai người Trì Tha Diệu và Tư Biện
Thái chỉ mới là bắt đầu, cuộc sống yên bình của nàng sẽ không còn dư lại mấy ngày nữa, Chu Chu nghĩ đến việc này thì không còn tâm tình mỉm cười nữa.Đang lúc này, lại một tờ Truyền Âm Phù bay tới, Chu Chu nhặt lên rồi
mở ra, lần này truyền tới chính là giọng nói của Doãn Tử Chương: “Nhị sư phụ và người kia nói gì với muội? Sư phụ kiểm tra tiến độ tu vi của
chúng ta, còn rất lâu nữa, nếu không có chuyện gì thì muội cứ nghỉ ngơi
trước một chút đi.”Giọng nói không thể gọi là dịu dàng, nhưng Chu Chu nghĩ đến việc hắn
bị sư phụ bắt kiểm tra mà nửa đường còn giành thời gian giao cho nàng
cái này, thì trong lòng ngọt ngào chua xót nói không rõ là tư vị gì.