Nga Mỵ

Chương 240 : Thức Tỉnh

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Ánh sáng màu tím bạc mãnh liệt duy trì trong ba lần hô hấp mới hoàn

toàn biến mất , cả sườn đất là một mảng cháy đen, khói xanh lượn lờ, chỉ còn lại một mình Doãn Tử Chương áo trắng như tuyết ngồi ngay ngắn ở

chính giữa.Áo trắng này là do Yêu Hồ lấy từ trên người Tiết Thiết Long đệ tử của Cao Xuyên Hiếu mượn Hoa kính Phật đưa cho Chu Chu bọn họ, ngày đó Tiết Thiết Long bị Cao Xuyên Hiếu một kích toàn lực nhưng không có lập tức

bỏ mạng, chính là nhờ vào bảo y hộ thân này. Áo bào màu lam mà Doãn Tử

Chương mặc ở phía ngoài hiện tại đã bị Lôi Điện làm thành bụi.Sắc mặt của hắn so với y phục trên người còn trắng hơn , nhưng là hắn vẫn còn sống! Hắn ở trong Vô Thanh Kinh Lôi trực tiếp oanh kích mà vẫn còn sống! Hoàn toàn không sao cả.Chu Chu là người đầu tiên chạy tới, Đề Thiện Thượng đến khi kịp phản ứng cũng một loạt chạy đến.Bọn họ người còn chưa tới sườn đất thì Doãn Tử Chương đã há miệng

liên tiếp nôn ra ba ngụm máu đen. Bảo Pháp Hổ động tác nhanh nhất, một

tay đở lấy, liền tinh tế kiểm tra tình huống thân thể của hắn, thở phào

một cái nói: “Hoàn hảo hoàn hảo, phun máu đen ra là tốt.”Doãn Tử Chương bị thương rất nặng đã lâm vào hôn mê, nhưng tánh mạng

vô sự. Chu Chu móc ra rất nhiều bình bình lọ lọ để cho Bảo Pháp Hổ chọn

loại đan dược thích hợp uy hắn ăn vào.Đám người Bảo Pháp Hổ không dám trì hoãn, lập tức lên đường đưa trở

về phái Thánh Trí, còn dư lại còn lại các tu sĩ ba phái hai mặt nhìn

nhau, đủ loại tư vị trong lòng.Doãn Tử Chương không ở trong trận Vô Thanh Kinh Lôi kinh hoàng đó bỏ

mình, vậy cho thấy hắn đã thành công Độ Kiếp. Từ biểu hiện của những

người phái Thánh Trí đó thì xem ra mặc dù thương thế hắn nặng, nhưng

cũng không nguy hiểm tánh mạng.Thấy hắn lựa chọn dựa vào bản thân trực tiếp chống lại một trận lôi

kiếp, những Tu sĩ lúc trước còn tồn tại loại tâm tư không đứng đắn cũng

không khỏi kính trọng vài phần, khó trách người ta có thể tuổi còn trẻ

đạt được Kết Đan, chỉ bằng phần dũng khí cùng với kiên nghị này thì có

thể bỏ xa bọn họ.Tin tức Doãn Tử Chương ở ngoài Đoạn Tiên cốc Kết Đan lịch kiếp rất

nhanh truyền khắp Tây Nam. Hắn vốn là một Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ sau khi
bên kia hình như có chút động tĩnh, có lẽ không tới một tháng nữa cũng

sắp xuất quan. Con hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, qua một lúc ta sẽ

cùngTử Chương bế quan, giúp củng cố Kim Đan cảnh giới của hắn.”Chu Chu biết kế tiếp mình giúp không được gì, cũng không thể lưu lại, rất nghe lời liền cáo từ rời đi.Từ trước đến nay Vưu Thiên Nhận vẫn không hiểu vì sao Doãn Tử Chương

lại coi trọng một tiểu thôn cô bình thường như vậy, thuật luyện đan của

Chu Chu rất tốt hoặc có thể nói là hết sức xuất chúng, nhưng hiển nhiên

Doãn Tử Chương không phải bởi vì thuật luyện đan của nàng mới thân cận

với nàng. Từ lần đầu tiên ông nhìn thấy hai hài tử này xuất hiện, ông đã phát hiện bọn họ không muốn rời xa lẫn nhau.Chu Chu đối với Doãn Tử Chương nói gì nghe nấy không hề nhiều lời,

Doãn Tử Chương ngoài mặt đối với Chu Chu hô to gọi nhỏ, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng ai có thể cũng có thể dễ dàng phát hiện Chu Chu thật

ra chính là xương sườn mềm của hắn, chỉ cần Chu Chu phát sinh chuyện gì

thì Doãn Tử Chương là người đầu tiên nhảy dựng lên bất kể hậu quả mà

bảo hộ nàng.Doãn Tử Chương càng xuất sắc thì Vưu Thiên Nhận càng đố kỵ với Chu

Chu, ông thật sợ tương lai có một ngày đệ tử xuất sắc nhất của hắn sẽ vì Chu Chu mà mệt mỏi.May là Chu Chu nhìn sơ cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. . . . . . Vưu Thiên Nhận cảm thấy càng nghĩ càng phiền phức, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.Hai ngày nháy mắt lại trôi qua, đối với Chu Chu thì cứ như sống một

ngày bằng một năm. Dựa theo Vưu Thiên Nhận nói, chậm nhất là buổi trưa

Doãn Tử Chương có thể xuất quan, nàng bò dậy thật sớm làm món mỳ gà mà

Doãn Tử Chương thích ăn nhất, đang chuẩn bị phát dẫn âm phù gọi Bùi Cốc

đưa nàng lên đỉnh núi Ứng Bàng chờ trước phủ của Vưu Thiên Nhận, bỗng

nhiên thấy ngoài cửa bóng người chợt lóe, một giọng nói quen thuộc

truyền đến:“Coi như muội không có ngốc đến hết thuốc chữa, sáng sớm đã biết làm đồ ăn ngon chờ ta. . . ..”Chu Chu không dám tin ngẩng lên đầu, Doãn Tử Chương đang đứng ở bên cạnh cửa, vẻ mặt thoải mái vui vẻ nhìn nàng.