Nga Mỵ

Chương 245 : Kiêu Ngạo

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Đan Nghê nghe Chu Chu nói xong, tức giận nói: “Con bằng lòng để cho tên tiểu tử này khống chế cả đời sao?”“Con không muốn quên A Chương. Huynh ấy sẽ không hại con. Nếu sau này huynh ấy đối xử không tốt với con, vậy lau đi cũng không muộn. Tâm của

con là do com, nếu con không muốn thì sao huynh ấy có thể để lại dấu

vết?” Chu Chu rất kiên trì.Đan Nghê nghẹn lời. Chu Chu nói không phải là không có lý. Thái tử

Đan quốc tốn nhiều tâm tư thời gian trên người nàng như vậy, dùng không

biết bao nhiêu là thủ đoạn, vẫn không thành công, ngược lại Doãn Tử

Chương chẳng tận tâm làm gì, đã để dấu vết lại trên đạo tâm của nàng

rồi. Chỉ có thể nói, vì Chu Chu đã sớm tiếp nhận Doãn Tử Chương, nên

chưa bao giờ sinh ý kháng cự.“Không được, chưa từng nghe nói qua ai đã bị đạo tâm lưu ngân lại có

thể tự xóa đi dấu vết, nhỡ may sau này hắn không chịu phối hợp thì con

phải làm sao bây giờ?” Đan Nghê kiên trì nói.“Nếu như lòng con mà con còn chẳng khống chế được, không chữa trị được, thì còn nói gì đến tu luyện đắc đạo?!” Chu Chu phản bác.Đan Nghê bị nàng bác bỏ không cãi lại được, cả người tràn oán khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*.*yêu cầu nghiêm khắc với người khác mong họ tốt hơn nhưng họ vẫn không tốt lên.Trịnh Quyền lại đột nhiên cười rộ lên, vỗ vỗ vai nàng nói: “Tốt rồi,

tốt rồi, đừng tức giận, đi tham gia kết anh đại điển trước rồi nói sau,

việc này có gấp cũng không được.”Đan Nghê cũng biết cho dù Doãn Tử Chương chịu phối hợp, muốn khôi

phục lại đạo tâm của Chu Chu như cũ cũng phải cần thời gian. Nàng không

muốn làm Trịnh Quyền mất hứng, vì vậy miễn cưỡng mặc ông kéo ra ngoài.Trịnh Quyền nói với Đan Nghê vẫn đang tức giận: “Nàng yên tâm đi, tiểu tử Doãn Tử Chương kia sẽ thuyết phục Chu Chu mà.”Đan Nghê nghĩ đến thái độ trước kia của Doãn Tử Chương, không cam lòng nói: “Tốt nhất là hắn thức thời một chút.”“Hắn không phải thái tử Đan quốc, hắn thật sự thích Chu Chu, nàng yên tâm đi.” Trịnh Quyền khá là tin tưởng Doãn Tử Chương.Đan Nghê nghĩ nghĩ, biểu hiện của Doãn Tử Chương thật không thể bắt

bẻ chỗ nào, nhưng bà vẫn không hạ mặt mà thừa nhận mình lo lắng vu vơ
nhất chúng ta có thể sống vài ngàn năm, thời gian còn lại rất dài…” Doãn Tử Chương đưa tay nắm tay Chu Chu.Chu Chu nghĩ nghĩ một lúc, rốt cục gật đầu nói: “Được rồi! Về sau Tiểu Trư không để ý tới huynh thì huynh cũng đừng hối hận!”Doãn Tử Chương cúi đầu liếc Tiểu Trư hắn đang dắt, khẽ nói: “Có một

con heo ngốc như muội là đủ rồi, tăng giảm một con thì có hề gì?”Dù nói đến nói đi thì nàng vẫn là heo, tên bại hoại này!“Nếu ta quên huynh thì làm sao bây giờ?”Chu Chu vẫn rất băn khoăn điểm này.“Nếu thành như thế, ta không quên muội được rồi.”Doãn Tử Chương đưa tay búng nàng một cái.Chu Chu xoa chỗ bị búng tức giận nói: “Ta nói thật!”“Vậy chờ muội lại yêu thích ta rồi, ta từ từ kể lại chuyện quá khứ cho muội.” Doãn Tử Chương nói với vẻ như lơ đễnh.Cái tên đến chết vẫn kiêu ngạo này! Chu Chu không biết nên tức hay nên cười.“Nếu như muội không thích huynh mà thích người khác thì sao?” Chu Chu truy hỏi.Doãn Tử Chương trừng mắt với nàng: “Chẳng nhẽ ánh mắt của muội còn kém đến trình độ đó.”Huynh ấy không thể nói mấy câu dễ nghe dỗ nàng sao? Như là huynh ấy sẽ lấy lòng theo đuổi nàng chẳng hạn.Đại ác bá tự đại lại không biết tí gì về làm vui lòng con gái!Nhưng nói thật, với bộ dạng hiện tại của nàng, đoán chừng chẳng ai

tin nổi một Tu sĩ thiên tài lại trẻ tuổi tuấn mĩ như Doãn Tử Chương sẽ

theo đuổi nàng, chính nàng cũng khó có thể tưởng tượng ra tình cảnh đó.

Thật phiền lòng mà.Hai người ngồi trên Bát Vân Toa, nhanh chóng đến hội trường tổ chức

lễ mừng trên núi Tuệ Lữ, ở đó đã ngồi đầy đại diện của các thế lực lớn

nhỏ ở tây nam tới chúc mừng. Doãn Tử Chương vừa tới đã thu hút không ít

ánh mắt, hắn mặc đạo bào màu đen mà chỉ có trưởng lão Kết Đan của phái

Thánh Trí mới được mặc, tuổi còn trẻ hơn rất nhiều đệ tử ngoại môn,

không cần giới thiệu mọi người cũng rõ thân phận của hắn – trưởng lão

Kết Đan trẻ tuổi nhất kể từ khi lập phái của phái Thánh Trí – Doãn Tử

Chương!Mọi người kinh ngạc lại hâm mộ, ngoài sân bỗng truyền đến giọng du

dương trầm bổng của đệ tử đón khách: “Đặc sứ của thái tử Đan quốc, Luyện đan sư lục phẩm Nhĩ Hỏa, Nhĩ đại sư đến!”