Nga Mỵ
Chương 250 : Có Nhớ Hay Không?
Ngày đăng: 16:43 19/04/20
Dung mạo Chu Chu đã biến trở về, nhưng có rất nhiều thứ không trở lại như lúc trước.Doãn Tử Chương cũng không bắt buộc, lấy một hộp thức ăn trong túi trữ vật ra nói với Chu Chu: “Muội đã vài ngày không ăn, ăn no trước rồi nói sau.”Đan Nghê ở bên cạnh xấu hổ một hồi, bà lại quên thân thể hiện tại của Chu Chu không có pháp lực, cũng cần ăn cơm như người bình thường.Nhưng cũng bởi vậy mà bà hoàn toàn yên tâm với Doãn Tử Chương, tiểu
tử này đối với Chu Chu thật không tồi, vì vậy nhịn không hỏi chuyện đạo
tâm của Chu Chu, kéo Trịnh Quyền rời đi, để cho hai người ở riêng với
nhau.Chu Chu nghe Doãn Tử Chương nhắc tới mới phát hiện mình đói đến nhũn
cả tay chân ra, vội vội vàng vàng cầm bát mì gà lớn trong hộp cơm lên
ăn, ăn được lửng dạ mới phát hiện không ổn.“Mì này ai làm vậy?” Chu Chu đau lòng, nàng mới hôn mê vài ngày, đã
có người khác làm mì gà cho Doãn Tử Chương ăn rồi sao, lại còn làm được
ra dáng thế này?!Nàng cảm thấy lãnh địa của mình bị kẻ không rõ xâm phạm!“Ta làm đấy!” Doãn Tử Chương hừ nhẹ một tiếng, bổ sung uy hiếp: “Làm sao tốt được bằng muội, đúng không?”Chu Chu ngơ ngác ngẩng đầu không dám tin nói: “Huynh… huynh biết làm cơm?!”“Cái này có gì khó chứ?” Doãn Tử Chương khinh thường nói. Pháp môn tu luyện phức tạp gian nan như thế hắn còn có thể làm được, huống chi nấu
cơm? Nàng đã làm mẫu vô số lần trước mặt hắn rồi mà. Nhưng hắn chưa nói
đây là chén mì miễn cưỡng qua được sau vô số lần thất bại, không biết vì sao, hắn làm thế nào cũng không ra được cái hương vị Chu Chu làm.“Muội đừng thấy ta biết làm cơm thì lười biếng, chờ muội khỏe rồi, về sau vẫn do muội làm!” Doãn Tử Chương nghiêm túc thanh minh.“Ừ” Chu Chu ra sức gật đầu, nàng lấy đũa đưa một sợi mì vào trong miệng, hàm hàm hồ hồ khen: “A Chương làm mì rất ngon!”Tim Doãn Tử Chương ấm nóng, đưa tay xoa đầu nàng.Một chén mì lớn được ăn xong rất nhanh, Chu Chu ợ một tiếng, dọn dẹp
xong chén đũa, quay đầu đã thấy Doãn Tử Chương nhìn cô một cách kì dị,
vì vậy tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”Doãn Tử Chương lắc đầu nói: “Không có gì.” Vừa rồi chỉ là hắn chợt
nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn ăn no xong không hình tượng mà ợ một cái của
Chu Chu, hình ảnh kia sẽ làm cho người ta tiêu tan… tới cỡ nào, vẫn là
trùng trùng điệp điệp, tránh cho người bên ngoài dò xét tình hình trong
động phủ, quan trọng nhất là, Chu Chu ở trong đó luyện công, cũng sẽ
không bị ai phát hiện.Trước khi đi Đan Nghê nhắn nhủ hắn lần nữa, tuy Huyễn mị linh thạch
có thể lừa được tu sĩ nguyên anh bình thường, nhưng gặp phải pháp bảo
chuyên về ảo thuật hoặc có đẳng cấp cao đặc thù thì không đảm bảo, cho
nên sau này Chu Chu hành động càng phải thêm dè chừng, khi tất yếu có
thể dùng cùng với mặt nạ huyễn hình, đôi phương dù biết nàng có gì khác
lạ, cũng không cách nào trực tiếp thấy mặt nàng.Về phần Mộc linh phong ấn ở trong vòng tay bằng đồng của nàng, bên
trên có chứa ấn kí pháp lực của thái tử Đan quốc, trước khi thực lực của họ đủ để đối kháng, tuyệt đối không thể gỡ bỏ phong ấn, nếu không tung
tích sẽ nhanh chóng bị phát hiện.Cái vòng tay này là trân bảo bí truyền của Đan tộc, có thể thu nạp
nguyên thần linh căn của tu sĩ và pháp lực. Trân bảo như vậy vốn có hai
món, một món khác là hoa tai bằng đồng, đã mất tích theo một vị tiến bối mấy ngàn năm rồi.Chu Chu nghe Đan Nghê nói xong, liền lập tức nghĩ đến Huyễn mị yêu hồ và tiền bối Phần Bích Thấm, có lẽ vị tiền bối Đan tộc mất tích chính là Phần Bích Thấm rồi, nếu như không vì nàng và yêu hồ có món bảo vật này ở trong tay, chỉ sợ nàng không có cơ hội phục sinh!Chu Chu đánh giá chiếc vòng đồng trên cổ tay, trong lòng không khỏi
dâng lên một cỗ dự cảm bất tường, nàng sẽ không có một ngày dùng mòn bảo vật này cứu mạng đi.