Nga Mỵ
Chương 30 : Tính Sổ Sau Thu Hoạch
Ngày đăng: 16:39 19/04/20
Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Động tác mau lẹ, chỉ qua mấy lần hô hấp, Doãn Tử Chương đã đại hoạch toàn thắng!Hai kẻ nằm dưới đài, hai tên nằm trên đài, còn một tên sau khi bị
diệt hỏa long do thuật khống hỏa thi triển, linh khí hao tổn quá nhiều,
lung la lung lay ngã ngồi trên mặt đất, lúc nào cũng có thể té xuống.Toàn trường yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, mọi
người trợn mắt há hốc mồm nhìn kết quả phá vỡ hoàn toàn dự đoán của bọn
họ, quên cả phản ứng.Qua một hồi im lặng, không biết ai là người đầu tiên hô to một tiếng, sau đó toàn trường hoan hô.Các tân đệ tử thì vô cùng vinh dự khi người nhập môn cùng thế hệ với
mình lại là cường thủ anh dũng vô địch. Không ít đệ tử khác cũng bị biểu hiện xuất sắc của Doãn Tử Chương chinh phục, nhưng sau khi hoan hô
không khỏi nảy sinh vài phần hổ thẹn, người ta mới chỉ bái nhập môn phái hơn một tháng, chưa đầy hai mươi tuổi đã có được tu vi thực lực như
vậy, càng so sánh càng khiến người ta muốn chết a!Khó trách lại được Nguyên Anh tổ sư coi trọng, trực tiếp thu làm đệ tử nhập thất.Đám đệ tử núi Ngẫu Nguyên đứng tại chỗ nhìn mấy người Bốc Diệu Liêm
thảm bại trong phút chốc, vẻ mặt tăm tối không còn chút ánh sáng, những
kẻ xưa này có giao tình tốt với bọn họ thì ba chân bốn cẳng đưa người đi chữa trị, may mà bọn họ chỉ thoạt nhìn thê thảm, chứ trên thực tế chỉ
bị thương ngoài da, hoặc bị nội thương nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi một thời
gian là tốt rồi.Có hai gã đệ tử mặc dù bị thương nhưng hoàn toàn thanh tỉnh, lại cảm
thấy xấu hổ và hối hận, nên dứt khoát trực tiếp giả bộ bất tỉnh.Vốn liều mạng mặc người chỉ trích, lấy mạnh hiếp yếu lấy đông hiếp
ít, nghĩ rằng chỉ cần thay mặt Tô Kinh trưởng lão xả giận, có thể khiến
trưởng lão nảy sinh vài phần coi trọng với bọn họ. Không ngờ, không
những không thể xả giận, mà ngược lại còn bêu xấu trước mặt mọi người,
bị thương bị mất thể diện thì thôi, nhưng khi trở về còn phải đối mặt
với hình phạt và chỉ trích của các trưởng lão, thật đúng là trộm gà
đưa tay bóp mũi nàng, Chu Chu hô hấp không thông liền mơ mơ màng màng mở mắt, thấy rõ người trước mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: “Huynh
không sao rồi?”Doãn Tử Chương đem nàng kéo lại gần, nói: “Heo đần, ta có thể có
chuyện gì chứ? Chúng ta đi cáo từ hai vị sư huynh, rồi đi núi Ứng Bàng
trình diện.”Trọng tài trường luyện võ là hai gã đệ tử Trúc Cơ kỳ, một người tên
Thái Vân, một người tên Du Mật, đều một lòng muốn giao hảo với Doãn Tử
Chương, hai bên giới thiệu lẫn nhau một chút, rồi tự mình đưa bọn họ đến dưới đỉnh núi Ứng Bàng mới chịu rời đi.Lúc này mặt trời đã xuống núi, đường đi trên núi Ứng Bàng lúc này
không tốt lắm, Doãn Tử Chương ra vẻ miễn cưỡng cõng Chu Chu lên lưng,
dựa theo chỉ dẫn của Thái Vân, Du Mật đi về phía đình Tiếp Dẫn trên sườn núi.Chu Chu gục trên lưng Doãn Tử Chương, bỗng nhiên nhỏ giọng nói:
“Huynh luôn mắng ta là heo đần, thật ra thì huynh mới đần!” Vừa nói vừa
ôm chặt hắn như bạch tuộc, sợ hắn tức giận ném nàng ném xuống đất.“Heo đần như ngươi không hiểu được người cơ trí thiên tài như ta cũng là chuyện bình thường.” Doãn Tử Chương hôm nay một tay giải quyết năm
tên đệ tử núi Ngẫu Nguyên, trong lòng vô cùng thống thoái, cũng lười so
đo lời nói công kích của Chu Chu.Chu Chu mấy ngày liên tiếp lo lắng sợ hãi, bây giờ rốt cục bộc phát,
thấy Doãn Tử Chương tựa hồ không có ý tức giận, liền phàn nàn nói: “Tô
Lăng điêu ngoa, huynh tùy tiện hù dọa một chút là tốt rồi, hết lần này
tới lần khác lại ra tay đả thương nàng ta, hôm nay những người đó đến
gây sự, huynh thu thập lần lượt từng người là xong, sẽ không bị thương,
đằng này lại muốn bọn họ cùng xông lên! Huynh có lợi hại hơn nữa cũng
không nên vô duyên vô cớ đẩy mình vào hiểm cảnh như vậy a.”