Nga Mỵ
Chương 64 : Ung Dung Vượt Qua Kiểm Tra
Ngày đăng: 16:40 19/04/20
Edit: Kẹo
Beta: Sakura
Trước hết năm tên đệ tử núi Ngẫu Nguyên bị đánh xuống đài
thỉnh thoảng lại trợn mắt nhìn Chu Chu, Chu Chu tâm tư bướng
bỉnh đột nhiên nổi lên, kéo khóe miệng khóe mắt đối với bọn
họ làm mặt quỷ hết sức xấu xí, Doãn Tử Chương một tay kéo
nàng qua, giễu cợt nói: “Để ý đồ tử đồ tôn của chó làm gì?
Chỉ tổ mất mặt!”Các đệ tử khác ở gần đấy nghe thấy thế liền cười vang,
mấy người núi Ngẫu Nguyên bị cười đến mặt đỏ tới tận mang tai, hung hăng liếc Doãn Tử Chương một cái, quay đầu đi trở về chỗ
những đệ tử núi Ngẫu Nguyên còn lại đang tụ tập, sẽ không chịu tiếp lời cùng với những người ở ngọn núi khác.Vòng sơ tuyển thứ hai của cuộc thi rất nhanh đã bắt đầu, Doãn Tử Chương thắng rất dễ dàng.Danh tiếng hung ác của hắn ở bên ngoài, trước trận thi đấu
ngay cả chuyện hắn khiêu chiến vượt cấp với thiên tài Đề Thiền
Thượng nổi tiếng trong phái đã truyền ra ngoài, đều nói hắn
cùng với Đề Thiền Thượng kịch chiến một lúc lâu cũng không rơi
vào thế hạ phong.Mặc dù chỉ có một số đệ tử của núi Ứng Bàng thấy, rất
nhiều người đối với chuyện này vẫn giữ thái độ hoài nghi,
nhưng mà thời gian một tháng hắn đã từ Luyện Khí kỳ tầng bảy nhảy đến tầng chín, một màn chói lọi một người đánh bại ba
tên Luyện Khí kỳ tầng tám lại thêm hai tên tu sĩ Luyện Khí kỳ
tầng chín, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều là tận mắt nhìn
thấy, tất cả mọi người đều hy vọng có thể đủ tiêu chuẩn để
chen vào trận chung kết, danh sách trúng cử lại không chỉ có
một, uống nhầm thuốc mới có thể chủ động chạy tới trêu chọc
hắn.Kết quả của Doãn Tử Chương và Chu Chu hầu như là giống nhau,
ở trên lôi đài từ đầu tới cuối, ở giữa xuất thủ thay sư huynh
đệ núi Ứng Bàng giải quyết mấy đối thủ lợi hại, sau đó mang
theo ba tên đệ tử núi Ứng Bàng khác cùng trên sân khấu thuận
đường lên núi gập ghềnh, vẫn là do Doãn Tử Chương cõng Chu Chu
đi lên, hai người một đường đi đều trầm mặc không nói gì.Đi được một lúc rốt cuộc Chu Chu vẫn không nhịn được hít
hít lỗ mũi nói: “Ta bảo sư phụ không cần rời đi quá xa, ngươi
có rảnh rỗi thì dùng bát vân thoi đến thăm ta. . . . Ngươi không mắng ta là heo đần thì ta sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi.”Doãn Tử Chương nói: “Ta cứ mắng ngươi là đồ con heo, heo đần, Trư ngốc, con heo lười, thì ngươi cũng phải làm đồ ăn cho ta!”“Ta phải đi mà ngươi còn mắng ta!” Trong giọng nói của Chu Chu
còn mang theo nghẹn ngào. Đại ác nhân khốn kiếp như vậy thích
ức hiếp nàng, nàng có thể thoát khỏi ma trảo của hắn hẳn là phải vui mừng mới đúng, tại sao lại muốn khóc đây?Doãn Tử Chương nhẹ nhàng thở ra một hơi, phảng phất như hạ
quyết tâm gì đó nói: “Yên tâm đi! Ta đã đáp ứng với bà ngoại
ngươi phải chiếu cố ngươi cả đời.”Chu Chu không nói chuyện.Buổi tối Chu Chu nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đến rất
khuya mới miễn cưỡng nhắm mắt, mơ hồ nghe thấy có người gọi
nàng mở cửa, nàng vừa mở mắt nhìn, thì trời đã sáng.Tiếng gọi cửa dường như có chút quen tai, khẳng định không
phải là Doãn Tử Chương, hắn ta đều trực tiếp đạp cửa mà vào, cũng không phải là bọn Bùi Cốc, Chu Chu khoác y phục lên dụi
mắt, ngáp dài đi mở cửa.Đại môn vừa mở, trước mắt ngay cả một bóng người cũng không có, nàng có chút kỳ quái, nhìn xung quanh mấy lần, bỗng nhiên nghe thấy có người dùng sức hừ nói: “Muội nhìn cái gì? Lão
tử có ý tốt tặng đồ cho muội, muội lại ngăn lão tử ở ngoài
cửa là có ý gì?”Âm thanh là từ phía dưới truyền đến. . . . . Nghe một câu quen thuộc “Lão tử” này, Chu Chu nghĩ tới, vừa cúi đầu nhìn, quả
nhiên đã thấy Đề Thiền Thượng đang mang vẻ mặt thẹn quá thành
giận bực tức nhìn mặt nàng – không có biện pháp, lấy thân thể đứa trẻ mười tuổi của hắn, so với Chu Chu cũng còn thấp hơn
một ít.Sáng sớm Chu Chu đã gặp phải ác khách tới cửa, bị dọa đến cơn buồn ngủ cũng toàn bộ tiêu tan.Đề Thiền Thượng không nhịn được đẩy nàng ra, chủ động tự
mình đi đến tiến dần từng bước nhảy lên trên ghế, từ trong
lồng ngực lấy ra đại khái là một chồng mười giấy vàng dùng
đan sa*( mực màu đỏ) vẽ rất nhiều ký hiệu cổ quái, nói với Chu Chu:
“Những thứ này là bùa ta tốn suốt cả đêm mới chuẩn bị tốt,
hôm nay muội mang theo trên đài đi, ai dám đấu với muội thì trực
tiếp ném ba tờ qua, hừ hừ! Nếu không nổ hắn ta đến mức đái ra quần
thì ta sẽ mang họ của hắn!”