Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 163 : Giá Họa ! Mỹ Nhân Chi Kế

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Mắt thấy tinh ngọc sắp rơi vào tay Triệt giáo, Xiển giáo lập tức có mấy tiên nhân phóng ra, cầm đầu là một vị cước đạp lên những cánh hoa sen, giống như đang đi thuyền, đầu hiện mây lành, tay cầm một cây thất linh vũ phiến ( quạt lông bảy cánh), hắn quạt về phía xa một cái, mấy môn nhân Xiển giáo đang tiến lại gần hóa thành từng trận mưa máu, tiêu tán vô tung. Những người còn lại cũng không chịu thua kém, đều tế xuất pháp bảo,xông lên nghênh chiến.



Trường đại chiến này khiến cho ngay cả Trương Tử Tinh đang theo dõi từ xa cũng cảm thấy hoa cả mắt, còn Viên Hồng ở dưới hải vực cũng bận rộn không ngơi tay đi thu thập các thi thể. Song, Viên Hồng lại không chú ý tới, trên mặt biển cách đó không xa, cũng có người đang làm cùng một công việc giống như hắn. Nếu nói một cách chuẩn xác, đó không phải là người, mà là một đám hắc điểm cực kỳ nhỏ bé, chúng đập nhẹ đôi cánh, được sự yểm trợ của mặt biển cũng như bóng đêm, nên cho dù dưới ánh sáng chiếu rọi của Lưu Ly Đăng, chúng vẫn không bị phát hiện.



Trương Tử Tinh đột nhiên nghe được từ bên cạnh truyền đến tiếng quát rất quen thuộc, hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hạm Chi Tiên. Chỉ thấy đôi lông mày của nàng xếch ngược lên, vẻ mặt đằng đằng sát khí cùng với Trương Thiệu trong Thập Tiên Quân quần chiến với Đặng Hoa , Ngô Bình. Hạm Chi Tiên sử dụng thanh đoản kiếm đã từng chém nát xác mãng xà, hóa thành mấy đạo hắc sắc khí lưu, cuốn về phía Đặng Hoa. Đặng Hoa múa cây Thủy Hỏa Thần Kích đến mức gió mưa cũng không lọt, thủy hỏa chi lực ngăn cản luồn hắc khí , khiến nhất thời nó không cách nào tiến tới, Ngô Bình xuất ra Cuồng Phong Phiến , quạt về phía hai người.



Hạm Chi Tiên am hiểu nhất chính là sử dụng gió, nàng lập tức cười lạnh một tiếng , xuất ra túi gió, luồng gió lốc do Cuồng Phong Phiến tạo ra không ngờ đều bị chiếc túi gió thu vào, Ngô Bình lấy làm kinh hãi, bên này , Trương Thiệu thừa cơ nắm một nắm hồng sa, ném về phía Ngô Bình. Đặng Hoa nhanh chóng móc ra một tấm lụa trắng, khi gặp gió bèn kéo dài ra, bao bọc hoàn toàn đám hồng sa, nhưng hồng sa này cực kỳ lợi hại, trong tấm lụa trắng truyền ra từng trận phong lôi chi thanh, đảo mắt tấm lụa trắng đã bị thiêu hủy. Đặng Hoa mắt thấy không ổn, bèn nhanh chóng kéo Ngô Bình lui lại. Hạm Chi Tiên và Trương Thiệu đâu dễ dàng bỏ qua, bám theo sát nút.



Bên này , sau khi mất đi bạch liên,Xích Tinh Tử còn đang điều tức thấy đồng môn gặp nạn, bèn phi thân xông tới , hắn xuất ra Âm Dương kính, chiếu về phía Trương Thiệu một cái. Trương Thiệu tránh không kịp, bị kính quang chiếu trúng, hắn chỉ kịp thét lên một tiếng rồi rơi xuống mặt biển.



Hạm Chi Tiên thấy đạo hữu tương giao nhiều năm bị sát hại, nàng cực kỳ giận dữ, hướng miệng chiếc túi gió về phía Xích Tinh Tử, nhất thời hắc phong nổi lên, đến ngay cả mặt biển dưới chân của Xích Tinh Tử cũng ầm ầm dậy sóng,nhưng trên người Xích Tinh Tử phát ra tử quang nhàn nhạt, hắn đứng bất động trên không trung, còn Đặng Hoa và Ngô Bình bị hắc phong làm cho hết ngã sang trái lại nhào sang phải. Xích Tinh Tử ỷ vào lực lượng của Tử Thụ Thần Y ngăn cản hắc phong, tiếp tục thi triển Âm Dương kính, mắt thấy kết cục của Hạm Chi Tiên sẽ giống như Trương Thiệu - game over .



Lúc này, một đạo huyết quang từ bên cạnh nhanh chóng phóng tới, ôm lấy Hạm Chi Tiên, khiến nàng thoát khỏi nguy hiểm bị Âm Dương Kính chiếu trúng chỉ trong gang tấc. Huyết quang đang muốn bỏ chạy, lại bị một trận gió lốc không biết từ đâu ngăn cản, huyết quang quyết định rất nhanh, trong không trung đột nhiên chuyển hướng, bay xuống bên dưới. Xích Tinh Tử thấy độn quang của người này nhanh như chớp, bèn nhân lúc Ngô Bình dùng Cuồng Phong Phiến cản đường đạo huyết quang, bèn thi triển Âm Dương kính, một đạo quang hoa chiếu về phía đạo huyết quang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Huyết quang đột nhiên ngừng lai. Trước thân thể đột nhiên xuất hiện một vật thể bán trong suốt hình ê líp, Âm Dương kính quang sau khi xuyên thấu qua vật thể nọ, không ngờ có chút bị khúc xạ, chiếu hơi trệch về một bên, chiếu về phía Đặng Hoa đang bao vây hai người ở phía trước. Đặng Hoa còn chưa kịp thét lớn thì đã rơi xuống mặt biển. Ngô Bình lấy làm kinh hãi ,phi thân phóng xuống, tiếp lấy thân thể của Đặng Hoa.



Từ sau khi Xích Tinh Tử tự luyện thành Âm Dương kính , bản thân hắn mới lần đầu gặp phải tình huống này, không nghĩ được người này lại có thần thông như thế, có thể khiến kính quang của Âm Dương kính bị khúc xạ. Ngô Bình ôm thân thể của Đặng Hoa phóng lên, Xích Tinh Tử vội vàng dùng hồng diện chiếu qua, Đặng Hoa lập tức tỉnh lại, nét mặt vẫn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn về phía người nọ. Chỉ thấy diện mạo của người này xem ra cực kỳ quen mắt, chính là đạo nhân mấy ngày hôm trước thông đồng với yêu nghiệt, dùng kim kiếm phá hỏng Thủy Hỏa Thần Kích của hắn.
Trên Thương Lan đảo, Hoan Hỉ sứ giả đang ngồi khoanh chân, nhìn ánh sáng rực rỡ như pháo hoa phía đằng xa, vẻ mặt vô cùng thư thái, lẩm bẩm: " Giáo chủ quả nhiên là thần cơ diệu toán, chỉ là không biết vị Tiêu Dao Tử đạo hữu có an toàn hay không ……"



Lúc này, một đạo quang hoa xẹt qua, rơi xuống bụi cây cách đó không xa.



Hoan Hỉ sứ giả có chút kinh ngạc, lão lo lắng không biết có phải là Trương Tử Tinh quay lại hay không, hắn tiến lên nhìn, không ngờ lại là một vị nữ tử cơ hồ hoàn toàn lõa lồ. Tướng mão của nữ tử này thật xinh đẹp, tấm đạo bào rách nát cơ hồ không thể che đậy hết được thân hình mỹ lệ của nàng,chỉ là nàng tựa hồ bị trúng phải pháp thuật gì đó, hôn mê bất tỉnh.



Hoan Hỉ sứ giả đi tới phía trước, hắn ngồi xổm xuống điều tra, chỉ cảm thấy tiên lực trong cơ thể của nữ tử này cực kỳ hùng hậu,tựa hồ như là một đạo sĩ có căn cơ không tệ. Ánh mắt của của Hoan Hỉ sứ giả hơn người, mặc dù là trong đêm khuya, hắn vẫn có thể trông thấy rõ ràng hai ngọn nhũ phong đầy đặn và hai quả mơ hồng mê người của nữ tử nọ, hắn thầm nghĩ bản thân khổ cực trới Trung thổ cũng không kiếm được minh phi, hôm nay đột nhiên lại được trời ban cho nữ tử này, chẳng lẽ là lương duyên trong đời của hắn?



Hoan Hỉ sứ giả cố đè nén tâm tình kích động của mình, hắn ôm lấy minh phi trời cho , đang muốn trở về, đột nhiên trông thấy bầu trời phía trước thỉnh thoảng nhoáng lên những tia sáng kì dị, hắn suy nghĩ một chút, chỉ về phía xa, thu lấy Giới Tử Hoàn, sau đó mang theo vị mỹ nữ hôn mê bay về đằng xa.



Lúc này, một khối đá ngầm gần bên bờ Thương Lan đảo dần dần trở nên mờ nhạt, rồi hiện ra thân ảnh của Trương Tử Tinh. Nhìn thân ảnh của Hoan Hỉ sứ giả rời đi, hắn có chút cười nhạt.



Hoan Hỉ sứ giả chủ động ôm Ngô Bình tới một nơi hẻo lánh, rõ ràng tâm địa không hề lương thiện, nhưng ngược lại điều này lại khiến cho kế hoạch mà Trương Tử Tinh đã chuẩn bị rất kỹ càng trở nên uổng phí .



Với cá tính của Ngô Bình, cho dù giữa hai người không hề phát sinh chuyện gì, Hoan Hỉ sứ giả chỉ sợ cũng có đại nạn. Đương nhiên, cái này cũng chỉ là chút sáng kiến" nho nhỏ mà hắn cũng chỉ vừa nghĩ ra , cũng không ảnh hưởng tới đại cục. Điều mà Trương Tử Tinh quan tâm vẫn là tình hình tranh đoạt pháp bảo, lập tức bay ngược trở lại về phía thải quang ( ánh sáng rực rỡ) đang chiếu xạ.