Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 164 : Tinh Ngọc Chi Lực

Ngày đăng: 12:19 18/04/20


Bởi vì lần trước đã gặp rắc rối, cho nên lần này khi Trương Tử Tinh quay trở lại , hắn đặc biệt cẩn thận, không quản phía bên trên đang chém giết kịch liệt ra sao , hắn triển khai Tử La Mê Chướng, ẩn thân ở một góc tới đằng xa để xem kịch hay.



Từ sau khi Lưu Ly Đăng của Nhiên Đăng bị người ta phá nát, rất nhiều tu luyện giả đang ẩn thân trong góc tối cũng nhân cơ hội ra tranh cướp tinh ngọc, trường diện càng trở nên hỗn loạn hơn, tử thương càng thêm thảm trọng, cũng may Kim Linh Thánh Mẫu và Nhiên Đăng đạo nhân không phải người tầm thường, họ một mặt hô hào đồng môn tập hợp lại một chỗ, vừa tập trung lực lượng tiêu diệt những kẻ có ý đồ tới cướp tinh ngọc. Dưới sự ảnh hưởng của lực lượng ,lam sắc tinh ngọc cũng bắt đầu phi vũ trong không trung, nó đi đến đâu, chỗ đó tự nhiên biến thành một mảng kịch đấu.



Mắt thấy tinh ngọc từ từ bay tới chỗ bản thân, Trương Tử Tinh thầm giật mình, nếu lúc này đổi lại là kẻ muốn tranh đoạt tinh ngọc, hắn ta nhất định sẽ mừng rỡ vô cùng, nhưng đối với người chỉ muốn ngồi xem náo nhiệt như hắn mà nói, đây tuyệt đối là một mối hiểm họa, giống như bị người ta quăng một quả lựu đạn vậy, tuyệt đối là chuyện chẳng có lợi chút nào.



Tử La Mê Chướng tuy có khả năng che giấu hành tung, nhưng cũng có khuyết điểm, chính là không thể di động, nếu không nó sẽ mất tác dụng. Mặc dù lúc này là một mảng đen kịt, nhưng đối với tiên nhân mà nói, cũng không phải là không cách nào để nhìn thấy, huống hồ còn có quang mang do các pháp bảo phát ra. Trương Tử Tinh không còn cách nào khác là phải ngồi im bất động, cầu mong cho lam quang nhanh chóng rời khỏi chõ này, tránh bản thân trở thành tâm điểm chú ý. Thấ mà lam quang khi đến gần chỗ này, đột nhiên nó như cảm ứng được cái gì, không ngờ tự động bay xuống bên dưới, phương hướng chính là nơi Trương Tử Tinh đang ẩn thân.



Mắt thấy lam quang càng lúc càng gần, mà các tu luyện giả đều đã đuổi tới nơi, Trương Tử Tinh bất đắc dĩ đành phải thu hồi Tử La Mê Chướng, lặng lẽ bỏ chạy. Ai ngờ lam quang tựa hồ như nhận ra hắn, cứ bám sát không rời, điều này khiến hắn kinh hãi , thiếu điều hồn vía bay tới mây xanh, hắn bất chấp chuyện phải giữ bí mật, vận xuất độn thuật , nhanh chóng bỏ trốn.



Điều khiến hắn lo lắng nhất rốt cục cũng đã xảy ra, lam quang nọ cứ như đầu đạn biết truy tung vậy, hắn đi về phía tây thì nó đi về phía tây, hắn chạy sang đông thì nó cũng chạy sang đông, hơn nữa tốc độ lại cực kỳ nhanh, mắt thấy nó đã sắp tới gần. Vì vậy, một hiện tượng cực kỳ thú vị đã xảy ra, một đám người vì tranh đoạt bảo vật mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán cũng không lấy được bảo vật, còn bảo vật cưc một mực đuổi theo kẻ không hề có lòng muốn tranh giành bảo vật.



Trong lòng Trương Tử Tinh, chuyện này không hề thú vị chút nào. Chuyện này chỉ đại biểu cho việc hắn trở thành tâm điểm tập trung hỏa lực của các tiên nhân. Vì muốn thoát khỏi tình trạng này , hắn thi triển Xích Huyết Độn Thuật mà Khổng Tuyên đích thân truyền dạy, nhanh chóng bay về phía chân trời xa, song lam quang nọ còn nhanh hơn, nó không đợi hắn toàn toàn lực triển khai tốc độ, đã như tia chớp bắn vào trong tay của hắn, nguyên lai là một hạt châu, nhưng Trương Tử Tinh tuyệt đối không thèm muốn gì cái đồ vật này cả, hắn chỉ biết âm thầm kêu khổ: Mỹ nữ à , nàng hãy đi kiếm người khác đi! Ta không xứng với nàng đâu ……



Càng đáng sợ hơn, khối lam châu này cứ bám chặt không rời trong bàn tay của hắn, mặc kệ hắn có làm thế nào cũng không ném nó đi được. Truy binh phía đằng sau nào ai hiểu được chuyện này? Họ chỉ nói tên này đúng là vô cùng gian xảo, thừa lúc song phương loạn đấu, thi triển dị thuật hút lấy tinh ngọc, tất cả gầm lên giận dữ , phóng ra pháp bảo, đâu ai biết đương sự cũng chỉ là người bị hại mà thôi.




Quân Đồ Lợi minh vương nhìn thấy Trương Tử Tinh, vui vẻ nói: " Đạo hữu tối qua bỏ đi đâu thế, khiến cho ta cực kỳ lo lắng."



Trương Tử Tinh giải thích vài câu, nghĩ đến chuyện của Hoan Hỉ sứ giả, bèn cố ý hỏi: " Đạo hữu có nhìn gặp Hoan Hỉ đạo hữu không?"



Quân Đồ Lợi minh vương lắc đầu đáp: " Tối hôm qua ta ẩn thân chỗ đoạt bảo để theo dõi, đáng tiếc cuối cùng bảo vật bị một nhân vật thần bí cướp được, mà trên Thương Lan đảo, Hoan Hỉ sư đệ lại không thấy bóng dáng đâu cả. cũng không biết đệ ấy ở đâu , đang muốn đi tìm thì lại gặp đạo hữu."



Trương Tử Tinh đã từng nhìn thấy Hoan Hỉ sứ giả ôm Ngô Bình rời đi, chắc là kiếm một địa phương yên tĩnh vắng vẻ, "nghiên cứu" hoan hỉ chi đạo rồi, hắn không khỏi cười thầm. Lúc này chỉ thấy trong không trung có vài đạo quang hoa bay tới, đáp xuống chỗ đằng xa, hình như là Xích Tinh Tử và mấy người khác.



Trương Tử Tinh lấy làm kinh hãi, kéo Quân Đồ Lợi minh vương trốn vào trong rừng cây, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên giá họa chi kế mà lúc trước Văn đạo nhân đã từng sử dụng, trong lòng chợt động, đã có một chủ ý. Minh vương thấy hắn tựa hồ như muốn tránh né những người đó, y còn đang muốn hỏi, đột nhiên bên tai truyền lại những âm thanh nhỏ từ truyền thanh chi thuật của Trương Tử Tinh, đồng thời lòng bàn tay bị nhét vào một đồ vật gì đó nhỏ bé lạnh ngắt: " Không giấu gì đạo hữu, vừa rồi ta trông thấy trên bờ biển có người bị thương rất nặng, hôn mê bất tỉnh, trong tay còn cầm vật này, bị ta dễ dàng đoạt được …… ta tự biết tu vi có hạn, phúc duyên không sâu, không cách nào lưu lại vật này, nếu cố gắng giữ lại, có khi còn là đại họa. Từ khi quen biết đạo hữu tới nay, ta cảm thấy thập phần hợp ý thân thiết, đành lấy bảo vật này tặng cho quý giáo, làm tấn thân chi lễ (lễ gia nhập) trong tương lai. Quân Đồ Lợi minh vương trông thấy vật trong lòng bàn tay hóa ra lại là Côn Lôn tinh ngọc, hắn không khỏi kinh hô một tiếng, hắn sao cũng không ngờ được, Côn Lôn tinh ngọc này tấu xảo lại rơi vào tay của vị Tiêu Dao Tử này, hơn nữa y lại dễ dàng tặng cho hắn như vậy! Tinh ngọc này là mồi câu của Tây phương giáo chủ, cũng là tiêu điểm tập trung mâu thuẫn trước mắt, hắn sao có thể đem vật này về được?



Tiếng kinh hô này cũng đánh động tới Xích Tinh Tử và một số người khác, họ đều phóng tới bên này, Trương Tử Tinh lộ vẻ khẩn trương, hô lên với Quân Đồ Lợi minh vương: " Đạo hữu mau đem vật này rời khỏi đây! Nơi này cứ giao cho ta đối phó! Chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ!"



Lời vừa nói ra, Trương Tử Tinh rút ra Định Thương kiếm, hắn hăng hái xông lên , không để ý đến an toàn của bản thân tiến đánh những môn nhân của Xiển giáo đang xông tới, Xích Tinh Tử vốn còn muốn theo dõi động tĩnh, nhưng vừa thấy Trương Tử Tinh, sắc mặt nhất thời đại biến, hắn hô hào đồng môn xông lên vây chặt lấy Trương Tử Tinh.