Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 187 : Trảm Tiên Phi Đao

Ngày đăng: 12:20 18/04/20


Lục Áp tuy thấy tu vi Bích Tiêu bất phàm, nhưng cũng chỉ là Kim tiên thượng giai mà thôi, so với cảnh giới Huyền Tiên trung giai của hắn thì còn xa lắm, thấy nàng không coi mình vào đâu, lại nói lời hung dữ, không khỏi nổi giận trong lòng.



Liền thấy một đạo kim quang bay ra từ lòng bàn tay Bích Tiêu, tại không trung hóa thành hai con giao long, thân rồng uốn lượn, đầu như mũi tên, đuôi rồng xoay tít, nhanh như chớp giật lao tới Lục Áp.



Lục Áp vốn không coi tu vi Bích Tiêu vào đâu, không ngờ tới nàng lại có loại pháp bảo đáng sợ như này, kim quang vừa hiện lên, lập tức cảm giác được sự khí tức đáng sợ của hai giao long này, cho dù hắn với tu vi Huyền tiên cũng không thể đỡ thẳng. Lục Áp kinh hãi, trước sức ép mãnh liệt của song long, vội vàng hóa thành trường hồng lui lại.



Bích Tiêu thấy độn quang của Lục Áp rất nhanh, lại có thể tránh được Kim Giao tiễn, cũng hết sức kinh ngạc. Chỉ thấy trường hồng kia đảo một vòng, lại quay trở lại, hóa thành hình dạng Lục Áp, đôi mắt hắn vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm Kim giao tiễn trong tay Bích Tiêu. Hắn tuy tránh được Kim giao tiễn, nhưng cũng toát mồ hôi sợ hãi, đâu còn dám coi thường nữ tử trước mặt này, sát khí trong mắt dày đặc, lấy từ trong túi pháp bảo ra một bình hồ lô.



Trương Tử Tinh vừa thấy hồ lô, thầm kêu không ổn, đang muốn kéo Bích Tiêu bỏ chạy, đã thấy Lục Áp mở nắp hồ lô hướng phía Bích Tiêu.



Một đạo hào quang từ trong hồ lô bay ra, bốc cao hơn ba trượng, phía trên có một vật dài chừng 7 thốn, có một đôi mắt phát ra hai đạo bạch quang, bạch quang chụp xuống, tức thì khóa lấy Nê hoàn cung trên đỉnh đầu Bích Tiêu.



Bích Tiêu chỉ thấy hồn phách đột nhiên trở nên yếu ớt, đầu óc dần mơ hồ, không biết gì nữa. Trương Tử Tinh chậm một nhịp, không kịp thời kéo Bích Tiêu bỏ chạy, bèn không quản nguy hiểm nữa, lập tức hóa ra ma khải trên người, hét lớn một tiếng, không chờ Lục Áp mở miệng cười đểu, dũng mãnh chạy lên ngăn trước người Bích Tiêu, hứng ngay lấy đạo bạch quang kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn



Lục Áp vốn cố kỵ lai lịch Bích Tiêu, vừa rồi là vì Kim Giao tiễn quá lợi hại, lại không muốn tha cho cừu nhân Tiêu Dao Tử mới nổi lên sát tâm. Giờ hắn thấy Trương Tử Tinh liều lĩnh ngăn ở phía trước, trong bụng thầm mừng, lập tức bỏ qua Bích Tiêu, khống chế bạch quang khóa chặt phần đầu Trương Tử Tinh.



Trương Tử Tinh khẩn cấp hóa ra kính năng lượng, ngăn ở phía trên, ý đồ muốn gạt bạch quang ra. Ngờ đâu, tính chất của bạch quang hoàn toàn bất đồng với Âm dương kính hay mặt kiếng trong Kim Quang trận, như có thể bẻ cong không gian, khiến cho kính năng lượng không thể phản xạ hay chiết xạ.
"Sư tôn khí phách hơn người, ngày thường rất yêu quý môn nhân đệ tử, lúc đăng đàn giảng đạo, bất kể là người hay yêu, thân truyền đệ tử hay môn nhân bàng hệ, đều đối xử như nhau", ngữ khí Quỳnh Tiêu tràn đầy sùng kính trong nội tâm: "trong Bích Du cung có rất nhiều môn nhân vì cảm ân đức của sư tôn, không đi tìm động phủ, mà nguyện ý ở lại núi này không chịu rời đi. Tuy sư tôn rất ít khi giận dữ, môn quy cũng không hà khắc, nhưng mọi người đều thực tâm kính úy, không dám trái lệnh bao giờ".



Trương Tử Tinh yên tâm trong lòng, nghĩ lại Vân Tiêu và Bích Tiêu vừa rồi cẩn thận phi hành, không khỏi gật đầu: "đa tạ nương nương giải đáp, ta cũng yên tâm hơn chút rồi!".



Quỳnh Tiêu cười nói: "Bệ hạ khách khí rồi, nếu như nói cảm tạ, ta còn phải tạ ơn Bệ hạ nhờ Bích Tiêu tặng lễ, thực là xấu hổ trong lòng".



Trương Tử Tinh từng nghe Bích Tiêu nói qua, Quỳnh Tiêu thích thú mấy món đồ thủy tinh kia không rời tay, trong lòng chợt động nói: "lần này cầu kiến thánh nhân, thực là mệt nhọc ba vị, nương nương đã thích mấy tiểu vật kia, chờ trở về ta sẽ để Na Tra mang tới thêm, coi như tạ ý".



Quỳnh Tiêu thực sự rất thích mấy món trang sức công nghệ kia, vui vẻ nói: "đã là thịnh ý của Bệ hạ, Quỳnh Tiêu liền cung kính không bằng tuân mệnh!".



Hai người đang nói chuyện vui vẻ, Vân Tiêu và Bích Tiêu đã trở lại.



Vân Tiêu nói: "Bệ hạ, sư tôn mời ngài vào cung một chuyến, xin mời theo ta đi".



Nói xong, Vân Tiêu liền xoay người từ từ bay đi. Trương Tử Tinh hít sâu một hơi, đang muốn hóa độn quang đi theo, bỗng thấy Bích Tiêu nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo một làn ôn nhu chưa từng thấy trước đây, còn gật đầu nhìn hắn như cổ vũ. Trương Tử Tinh mỉm cười đáp lại, hóa độn quang theo sát Vân Tiêu.