Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 223 : Cửu Đức Dữ Chiến Hồn

Ngày đăng: 12:20 18/04/20


Trên Đại Dư tiên sơn có không ít nguy hiểm, nhưng với dạng Huyền tiên như Khổng Tuyên mà nói, chỗ đáng sợ nhất vẫn là lực lượng của Hỗn Độn chung. Hỗn Độn chung thân là tiên thiên chí bảo, uy lực tất nhiên không tầm thường, dù giờ là vật vô chủ không người điều khiển, nhưng phàm là chí bảo đều có linh tính, thêm vào ý thức "tự vệ" của bản thân nên có thể tự bắn ra lực lượng công kích.



Khổng Tuyên tổng cộng đã lên Đại Dư tiên sơn ba lần, mỗi lần đều vì không chống cự nổi tiếng chuông của Hỗn Độn chung nên buộc phải rời đi. Giờ hắn tận mắt thấy Trương Tử Tinh dựa vào "pháp bảo" dễ dàng chống lại Long Hống, trong lòng ba đào dậy sóng, hắn trước đã định nhờ vả vị hoàng huynh thần thông quảng đại này, giờ thêm pháp bảo kia, hi vọng có được Hỗn Độn chung càng thêm lớn.



Trương Tử Tinh từ lâu vẫn lo lắng chuyện Khổng Tuyên không có pháp bảo, giờ nghe hắn nói chuyện Đại Dư tiên sơn, mới biết Khổng Tuyên sớm đã có "đối tượng", cũng hết sức vui mừng, lập tức đáp ứng, tỏ ý nhất định dốc toàn lực hỗ trợ.



Ứng Long "văn đấu" thua Trương Tử Tinh xong, cũng tỏ ý muốn tăng cường tu luyện, mong ngộ ra những bí kỹ còn lại của Long tộc. Ứng Long vốn là thiên thần trên tiên giới, chân thân là rồng hai cánh, nhưng tuy xưng là vương giả trong loài rồng, cũng là chung cực hóa thân của Long tộc, nhưng đây chỉ là sự phân biệt hình thái từng loại rồng mà thôi, chứ không phải nói lên rằng hắn đã tiến tới tầng cuối cùng của Long tộc lực lượng. Trên Ứng Long, ngang hàng thiên thần còn có Kim Long, Hoàng Long, tuy nhiên tu vi đều không đáng kể lắm. Nói vậy không có nghĩa là Long tộc không có cường giả chân chính, nếu tính về lực lượng ở cấp cao nhất phải nhắc tới thần thú Thanh Long đứng đầu tứ thần thú, lực lượng của Thanh Long có thể chống nổi bất cứ người nào trong ba thần thú còn lại Phượng Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ.



Do đại chiến yêu ma thời thái cổ có rất nhiều nhân vật cường đại của Long tộc, hoặc là tham gia vào đại chiến, hoặc bị chiến hỏa lây lan, cơ hồ thương vong gần hết, Thanh Long cũng từ đó thần bí không thấy tung tích. Rất nhiều bí thuật của Long tộc vì vậy mà không còn lưu truyền xuống, Long tộc nơi phàm trần huyết mạch pha tạp, tu vi càng lúc càng yếu, chỉ có tứ hải long vương còn có cái chức "công vụ viên" trên đầu, khống chế một vùng biển rộng, miễn cưỡng có thể vác một chữ "Long" trên lưng.



Tuy xét trong Long tộc nơi phàm gian, Ứng Long đã là hình thái hóa thân cuối cùng, nhưng tu vi lực lượng còn kém tầng thứ chung cực như Thanh Long kia không biết bao nhiêu mà kể. Khổng Tuyên sinh từ thời hồng mông, kiến thức quảng bác, cũng am hiểu về Long tộc không ít nên mới có thể truyền "Long hống" cho Ứng Long, nhưng dù sao Khổng Tuyên không phải Long tộc, những bí kỹ còn lại phải dựa vào bản thân Ứng Long lý giải và tìm hiểu mới được.



Lần luận bàn này giúp Trương Tử Tinh thu hoạch không ít: làm sao "ứng biến" kịp thời trong chiến đấu, đem tu vi bản thân kết hợp với sức mạnh khoa học kỹ thuật, hòa thành một thể, phát huy ra uy lực mạnh nhất, điều này đã trở thành phương hướng hắn sẽ toàn lực phát triển sau này.




Mà Phương Mạt lại không giống thế, nhìn thấy hối lộ, hắn sẽ không đổi sắc lập tức thu lấy, nhưng không ai biết hắn sẽ giúp người ta làm việc hay bắt họ vào tội hối lộ. Bất quá, Phương hết sức trọng dụng những người có năng lực hay có giá trị lợi dụng, do hắn không phải kẻ xuất thân cao quý nên không có đánh giá xuất thân người khác, trong triều đã bồi dưỡng được một thế lực không nhỏ.



Phí Trọng nặng về "tiền tài", mà Phương Mạt nặng về "nhân", quan hệ giữa hai người từ ngoài vào trong đều không hợp, minh tranh ám đấu không ngừng. Lần này Phương Mạt dựa vào "cửu đức" thành công lên tới chức Tả thừa tướng, đáng gọi là đi sau tới trước. Phí Trọng trong lòng không khỏi có chút đố kị, biết được bí ẩn đằng sau bài luận của Phương Mạt xong, ánh mắt Phí Trọng sáng rỡ, thưởng lớn cho kẻ đưa tin, hứa hẹn ngày sau nhất định sẽ hậu tạ.



Tân tả thừa tướng Phương Mạt không biết chuyện này, nhậm chức xong lập tức kiến nghị với Thiên tử, thi hành một loạt biện pháp ích nước lợi dân. Phí Trọng cũng không chịu ngồi chơi, tích cực phối hợp với Phương Mạt. Bề ngoài hai người hết sức thân mật, làm việc ăn ý, không có vẻ tranh đấu gì như lúc trước, được bình dân thiên hạ khen ngọi không ít.



Nhưng những đại thần quen biết hai người đều hiểu, đây bất quá là bề ngoài mà thôi. Chỉ cần về sau nay, hai người nhất định sẽ lộ ra bộ mặt thật của mình, mà những kẻ cung cấp tin tình báo cho Phí Trọng càng biết, Phí Trọng tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội lật đổ đối thủ cạnh tranh của mình, chỉ cần thời cơ tới, nhất định sẽ có kịch vui xem.



Ai cũng không nghĩ tới, tác dụng của Cửu đức này không chỉ là một dạng khống chế dư luận và dân tâm, đồng thời nó cũng không ngừng cung cấp lực lượng cho một loại pháp bảo nào đó. Chính nhờ cỗ lực lượng này, chín Chiến hồn trong pháp bảo kia mới ngày ngày được củng cố thêm cường đại.



Kẻ đạo diễn tất cả những chuyện này, tất nhiên là vị Thiên tử cả ngày "trầm mê nữ sắc, không lo triều chính" kia.